Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 41


trước sau

Sở Trần ngồi thẳng người dậy, nhìn chằm chằm Văn Hướng Dương.

Văn Hướng Dương: “?”

Cậu ta cảm nhận được ánh mắt chết chóc của Sở Trần, không biết tại sao lại thấy có chút hổ thẹn.

Sớm biết thì đã không nên nhắc tới chuyện kia ở trường hợp thế này rồi...

Đôi mắt Văn Hướng Dương không nhịn được mà liếc sang bên cạnh, không dám nhìn thẳng Sở Trần: “Lẽ nào thất bại rồi sao? Thực ra cũng là vấn đề nhỏ thôi mà, cậu cũng biết đó, đúng thật là điều kiện của tên vô dụng nhà họ Lệ kia không ra làm sao cả... Thằng em trai kia của cậu dù gì cũng có sức mạnh tinh thần cấp A+, không thể dễ dàng thích Lệ Nhiên được.”

Sở Trần chậm rãi nói: “Tôi không giới thiệu Sở Dục cho anh ấy. Cậu đừng có ăn nói lung tung.”

Văn Hướng Dương thở phào một hơi, sau đó lại mờ mịt nói: “Vậy trước đây cậu...”

Sở Trần: “Chuyện này để sau rồi nói. Sau này cậu sẽ hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.”

Nghe thấy Sở Trần nói như vậy, Văn Hướng Dương gật đầu không hỏi thêm gì nữa.

Đúng lúc Vương Vũ chuyển đề tài: “Năm nay Dương Tử vẫn không định vào công ty à? Tôi thấy nhiều người từ năm nhất đã bắt đầu treo tên lấy lương rồi đấy.”

Văn Hướng Dương lắc cái đầu mình, sợi tóc bông xù chẳng ra kiểu nào cũng lắc lư theo: “Bây giờ tôi không gấp, đợi thêm một thời gian nữa đi.”

Cậu ta liếc sang Sở Trần: “Trần Trần có dự định gì không? Hay tới công ty nhà tôi đi, tôi trả gấp đôi lương cho cậu, đảm bảo cậu không phải lo ăn ở.”

Sở Trần cười híp mắt: “Cảm ơn, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa có dự định này.”

“Cũng phải. Trần Trần sắp năm tư rồi, chắc phải đợi đi nghĩa vụ quân sự về rồi mới tính tiếp.”

Mọi người chuyển đề tài sang nghĩa vụ quân sự.

“Nghe nói thời gian đi nghĩa vụ quân sự rất mệt hả?”

“Đương nhiên rồi, không huấn luyện thì cũng chiến đấu với Trùng tộc, chỉ cần bất cẩn là tinh thần sẽ xảy ra bạo loạn. Mỗi năm đều có rất nhiều người bị như vậy. Ai ấy nhở, cái người nhà họ Lệ kia kìa, không phải cũng thế sao? Nghe nói chỉ còn sống được hai năm nữa thôi.”

“Hãi thế!”

“Đúng rồi, không phải đã nghiên cứu ra thuốc ức chế chứng bạo loạn tinh thần rồi hay sao?”

“Nhìn lại trọng điểm đi, là ức chế chứ không phải chữa khỏi.”

“...Cũng phải.”

Sở Trần nghe mấy người xung quanh bàn tán xôn xao bèn rũ mắt xuống.

“Đúng rồi.” Vương Vũ nhớ ra gì đó, mở vòng tay thông minh chiếu ra một hình ảnh: “Tôi nói mấy cậu nghe nè, Quân đoàn trưởng của Quân Đội Liên Minh cực kỳ ngầu. Trước đây anh tôi đi nghĩa vụ quân sự rồi được Quân đoàn trưởng coi trọng, lúc tôi tới tìm anh tôi chơi từng gặp Quân đoàn trưởng một lần, để tôi chiếu cho các cậu xem.”

Trên hình chiếu hiển thị một tấm ảnh lập thể.

Mọi người nhìn thấy một người đàn ông tựa hạc trong bầy gà nếu đứng trong một đám người.

Người đàn ông cao khoảng một mét chín, trên người mặc quân phục liên minh màu trắng, cả người anh tuấn phiêu dật. Tỉ lệ thân hình cân đối, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài miên man được quần bao bọc trông vô cùng hút mắt, có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp săn chắc.

Khuôn mặt anh ta cũng đẹp tuyệt vời, mày kiếm mắt sáng, sắc mặt lạnh nhạt, môi mỏng hơi hé ra, dường như đang định nói điều gì đó.

Những người xung quanh nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta thì sững sờ tập thể.

“Vẻ bề ngoài này... tuyệt quá đi mất.”

“Tôi cũng muốn trở thành người đàn ông như thế này...”

“Thôi đê, khuôn mặt của cậu không có cửa đâu.”

“Ý tôi là khí thế! Khí thế!”

Văn Hướng Dương chỉ lên rồi nói: “Đệt, các cậu nhìn mấy người xung quanh đi, làm gì có ai không đẹp đâu, bây giờ muốn vào quân đội còn phải lựa chọn vẻ bề ngoài à?”

Sở Trần đang định đùa hai câu thì vòng tay thông minh đổ chuông, là ông ba rẻ mạt kia gửi tin nhắn tới.

Nếu còn có thời gian để gửi tin nhắn, vậy có nghĩa là còn chưa đi kiểm tra sổ sách.

Chậc.

Cái hiệu suất làm việc này.

Sở Trần bất đắc dĩ lắc đầu rồi đọc tin nhắn, quả thật là như vậy, Sở Nguy Vân chỉ hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì.

Sở Trần dứt khoát không trả lời.

Cũng vào lúc này, Sở Dục gửi tin nhắn tới.

Sở Dục: "Cậu hỏi Vương Vũ chưa? Cậu ta nói thế nào? Rốt cuộc có cho vay tiền hay không?"

Sở Trần trả lời: "Đợi đi."

Sở Dục: "Chúng tôi nôn nóng lắm rồi đấy, nếu như Vương Vũ không chịu, hay cậu cứ nói thẳng với Hoắc Lăng luôn đi? Sớm gửi tiền qua đây."

Sở Trần lướt nhìn tin nhắn, cười một tiếng.

Nhưng tính toán thời gian thấy trò hay cũng đã đến lúc mở màn rồi.

Sở Trần chậm rãi đứng dậy, nói với Vương Vũ và Văn Hướng Dương: “Anh Vũ, Dương Tử, bên tôi có chút việc, không thể tiếp tục uống với mọi người nữa. Tôi đi trước nhé.”

Vương Vũ: “Việc gì mà gấp gáp như vậy?”

Sở Trần: “Trong nhà còn có người đang đợi nên tôi phải về sớm.”

Mọi người: “?”

Nguyên chủ Sở Trần là một người ham chơi, tửu lượng đã được rèn ra từ lâu, hôm nay Sở Trần không uống nhiều rượu, chẳng hề say một chút nào.

Sau khi cậu chào tạm biệt những người ở đây thì mở cửa phòng bao ra đi tìm nhân viên của quán bar.

Đợi sau khi Sở Trần đi rồi, trong phòng bao yên lặng một lúc, Văn Hướng Dương nói: “Trần Trần sống chung với Hoắc Lăng luôn rồi à? Bọn họ tiến triển nhanh phết. Có phải chúng ta sắp được uống rượu mừng rồi đúng không?”

“Chắc là thế đấy. Trước đây còn chuẩn bị đính hôn mà, sống chung với nhau không phải là chuyện rất bình thường ư? Đúng rồi, nói với các cậu chuyện này.”

Vương Vũ quét mắt nhìn mấy người khác trong phòng bao, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Chuyện xảy ra hôm nay, nếu như để tôi nghe thấy một chút lời không nên nói, không nên để người khác biết thì các cậu tự hiểu hậu quả rồi đấy.”

Mấy người khác nhìn nhau.

“Cậu Vương, chúng tôi đều hiểu rồi.”

“Tuyệt đối sẽ không nói lung tung đâu, tất cả đều nghe theo cậu.”

...

Sở Trần ngồi xe bay về nhà, dọc đường đi đều đang đợi tin nhắn của Sở Nguy Vân. Nhưng rõ ràng bên kia không hề nôn nóng một chút nào, tới tận khi Sở Trần về nhà, vòng tay thông minh cũng không đổ chuông lần nữa.

“Chả trách nhà họ Sở lại sắp sụp đổ.”

Sở Trần giả vờ giả vịt thổn thức một tiếng: “May mà mình gả tới nhà họ Lệ từ sớm, nếu không thì có mà rầu thúi ruột mất.”

Cậu vừa nói vừa đổi giày, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lệ Nhiên vẫn duy trì dáng vẻ ngồi trên sofa giống hệt với trước khi cậu ra khỏi nhà, cũng không biết có phải đang bận việc hay không.

Lại nhìn xung quanh, không thấy vỏ dịch dinh dưỡng.

Không hề động đậy?

Cơm tối cũng chưa ăn?

Sở Trần nhướng mày không vui, cảm thấy Lệ Nhiên không biết thương tiếc cơ thể của mình, lập tức mặc kệ có phải Lệ Nhiên đang làm việc hay không, dứt khoát đi tới vùi mình vào lòng anh.

Cơ thể Lệ Nhiên chợt sững lại.

Anh quay về hiện thực, một tay ôm cơ thể của Sở Trần, tránh để người trong lòng rơi xuống đất: “Về rồi à?”

“Ừm.”

Sở Trần đáp một tiếng: “Chưa ăn cơm à?”

“...Không đói.”

Lệ Nhiên nói xong thì thấy Sở Trần cứ nhìn mình chằm chằm, anh im lặng hồi lâu rồi sửa lời: “Quên mất. Đợi lát nữa sẽ ăn.”

Lúc này Sở Trần mới hài lòng: “Không phải em đã nói với anh là đợi sau khi em ra khỏi nhà thì mở tủ quần áo nhận niềm vui bất ngờ sao?”

Lệ Nhiên mím môi.

Sở Trần cũng không nôn nóng, cứ nằm trong lòng Lệ Nhiên như
vậy đợi anh trả lời.

Lệ Nhiên nghiêng đầu, nói với giọng lạnh nhạt: “Anh không thích giày màu xanh lá.”

“Hửm?”

Sở Trần sững sờ, phụt cười một tiếng.

Cậu tới gần hôn lên yết hầu Lệ Nhiên, trong ánh mắt tràn ngập ý cười, tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng Lệ Nhiên: “Anh đang nghĩ gì vậy? Sao em nỡ mua giày màu xanh lá cho anh được chứ?”

Lệ Nhiên thầm giật mình: “Vậy niềm vui bất ngờ mà em nói là gì?”

“Không phải anh đi lên lầu là sẽ biết ngay sao?”

Sở Trần nói xong, cố ý đứng dậy khỏi người Lệ Nhiên, cho anh cơ hội đi lên lầu.

Đúng thật là Lệ Nhiên cũng tò mò Sở Trần đã mua gì cho mình, anh điều khiển xe lăn đi lên phòng ngủ.

Sở Trần vốn định đi theo nhưng đúng lúc vòng tay thông minh lại đổ chuông.

... Cuối cùng Sở Nguy Vân cũng phát hiện ra sổ sách có vấn đề.

Sở Trần ngẩng đầu lên nói với Lệ Nhiên: “Anh lên lầu xem đi, em phải nghe điện thoại của Sở Nguy Vân.”

Khóe môi cậu hơi cong lên, quay đầu đi về phía ban công, tìm được một góc thích hợp nhận điện thoại. Ngay lúc video được kết nối, Sở Trần lập tức cau mày lại, bày ra dáng vẻ nôn nóng lo lắng nhưng lại cố gắng giả vờ bình tĩnh: “Ba, bên phía ba...”

Vừa nói như vậy vừa đánh giá Sở Nguy Vân.

Trạng thái bây giờ của Sở Nguy Vân không ổn lắm.

Lồng ngực ông ta phập phồng lịch liệt, khuôn mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, dường như ngay sau đó trái tim sẽ thiếu oxy mà ngất xỉu, ông ta không kiềm được lửa giận, lớn tiếng ngắt lời Sở Trần: “Tin nhắn mà mày gửi cho tao trước đây rốt cuộc là có ý gì? Vì sao số tiền trên giấy tờ của công ty lại thiếu gần 200 triệu!”

Sở Trần kinh ngạc nói: “Thiếu thật ạ?”

Cậu không đợi Sở Nguy Vân hỏi đã nhanh chóng nói: “Ba biết con quen biết đám người Vương Vũ chứ? Hôm qua Văn Hướng Dương nói với con là Vương Vũ tổ chức một bữa tiệc nên bảo con qua đó, sau khi con qua đó mới thấy Sở Dục và Sở Du cũng ở đó.”

Lồng ngực Sở Nguy Vân đầy lửa giận không có nơi để phát tiết, khiến cho tốc độ suy nghĩ cũng trở nên chậm đi, nhất thời không hiểu Sở Trần nói gì, lập tức mất kiên nhẫn nói: “Mày nói với tao những cái này làm gì! Ai muốn biết mày lại đi chỗ vớ vẩn nào chứ!!”

Sắc mặt của Sở Trần cũng trở nên khó coi.

Cậu cắn môi dưới, đợi Sở Nguy Vân nổi giận xong mới không vui nói: “Hai người bọn họ tìm Vương Vũ vay tiền.”

Sở Nguy Vân sững sờ.

Ông ta hé miệng, lại không nói được tiếng nào.

Sở Trần liền nói: “Nhà họ Sở chỉ có con có quan hệ không tệ với Vương Vũ. Sở Dục và Sở Du khinh thường không thèm lui tới với nhà họ Vương, vậy mà bây giờ lại vay tiền của Vương Vũ, khi đó con cảm thấy chuyện này có uẩn khúc nên đi tìm bọn họ hỏi cho ra lẽ, sau đó mới biết được bọn họ nợ một khoản tiền lớn. Con còn giữ video cuộc nói chuyện hôm đó.”

Sở Trần trực tiếp gửi video cho Sở Nguy Vân: “Đây là video trong quán bar của bọn con, con lấy từ nhân viên trong quán bar, ba có thể nghe cuộc nói chuyện của chúng con xem như thế nào. Nếu ba không tin thì ba có thể tự mình đi lấy video của camera trong quán bar.”

Sắc mặt Sở Nguy Vân âm trầm khó đoán.

Ông ta ấn mở video ra xem.

Sở Trần ở bên cạnh giải thích: “Tuy rằng trước đây con có nghi ngờ nhưng cũng không dám bứt dây động rừng, cho nên chỉ lấy lí do giúp đám người Sở Dục vay tiền để kéo chân bọn họ và kêu ba tới công ty kiểm tra tình hình sổ sách. Con thấy Sở Dục và Sở Du vẫn còn nhỏ tuổi, sợ bọn họ không hiểu chuyện sẽ làm ra chuyện xằng bậy, nhưng không ngờ bọn họ thực sự...”

Sở Trần đúng lúc bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Sở Nguy Vân xem xong cả video, sắp tức điên lên rồi.

Chuyện làm ăn của nhà họ Sở hai năm nay vốn đã tụt dốc, bên ông ta thực sự không còn cách nào nữa chỉ đành dựa vào việc tung scandal với nhà họ Hoắc nói hai nhà sắp liên hôn mới có thể nhận được vài đơn hàng.

200 triệu này là số tiền vốn để mua vật liệu xây dựng.

Vốn dĩ định thông qua dự án này để kiếm một khoản, nhưng ai biết được hợp đồng đã kí xong rồi, tiền lại không còn nữa! Giờ bảo ông ta lấy cái gì để ăn nói với bên đối tác đây!

Quan trọng nhất là để tránh cho bên Sở Trần xảy ra chuyện bất ngờ khiến nhà họ Hoắc không muốn liên hôn với nhà bọn Sở và sợ công ty kia giữa đường lại hối hận, lúc Sở Nguy Vân kí hợp đồng còn cố ý nhắc tới tiền vi phạm hợp đồng!

Sở Nguy Vân run tay, gọi điện cho bác cả của Sở Trần.

Bác cả còn chưa biết xảy ra chuyện gì, lúc nghe máy đang nhàn nhã làm móng: “Nguy Vân đấy à? Gọi điện cho chị có chuyện gì thế?”

Sở Nguy Vân thấy vậy lập tức quát ầm lên: “Chị còn có tâm trạng mà làm móng à!!! Chị xem con trai chị đã làm chuyện tốt gì đi!!”

Bác cả bị dọa cho run tay: “Làm gì vậy! Con trai chị làm gì em thế!”

Bà ta lớn tiếng dọa người trước, không đợi Sở Nguy Vân nói gì đã quở trách: “Nhắc tới cái này, chị còn phải tìm em tính sổ đấy. Sao em có thể tùy tiện nói chuyện chị tới tìm em cho Sở Trần biết thế hả! Trước đó trong nhà tụ tập, Sở Trần còn quở trách chị một trận... “

Đã là lúc này rồi mà người phụ nữ này còn nhắc tới mấy chuyện này à?

Đôi mắt Sở Nguy Vân đỏ lừ: “Câm mồm!!!”

...

Chuyện bên lề:

Nhà họ Sở bắt đầu gà bay chó sủa rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện