Tờ giấy kết quả kiểm tra rất đặc biệt, dày nặng hơn giấy trắng bình thường, có đầy đủ dấu ấn của bệnh viện.
Ở trên tờ giấy như vậy, từng hàng chữ lại càng thêm rõ ràng.
Mà lúc này, ba bản báo cáo để ở trên bàn đã bị siết ra mấy dấu ngón tay cực sâu.
Hạ Minh Ngọc ngồi trên ghế sa lon một hồi, sau đó vô cùng cẩn thận nhét kết quả vào trong túi giấy lần nữa, đóng kín miệng túi rồi đứng thẳng lên.
Thím Nguyệt ở một bên trông Đàm Kỷ Kỷ chơi vịt nhỏ bị động tác này của Hạ Minh Ngọc làm cho sợ hết hồn, thử dò hỏi: "Hạ tiên sinh?"
Ánh mắt của Hạ Minh Ngọc dừng lại trên người Đàm Kỷ Kỷ không nhúc nhích. Một lát sau, anh nhìn thím Nguyệt nói: "Ngày mai thím không cần tới nữa."
Thím Nguyệt: "???"
Vừa nhận chức chưa được bao lâu đã bị sa thải, thím Nguyệt khó mà đối mặt với cái tin bi thương này được, không nhịn được nói với Hạ Minh Ngọc: "Hạ tiên sinh, nếu như ngài cảm thấy tôi có chỗ nào không tốt..."
"Không phải do thím."
Hạ Minh Ngọc từ cạnh ghế sa lon đi tới, không ngờ lại hơi cong lên khóe miệng cười với thím ta, "Chỉ là tôi vừa suy nghĩ, muốn mang con theo bên cạnh để tự mình chăm sóc."
Thím Nguyệt: "..."
Hạ Minh Ngọc có lên bìa tạp chí kinh tế cũng chả thèm cười, đã thành công ngăn chặn lời còn sót lại của thím Nguyệt: "Vậy, vậy cũng tốt. Tôi sẽ đi thu dọn đồ một chút..."
Hạ Minh Ngọc gật đầu: "Tôi sẽ bảo trợ lý thanh toán tiền lương cả tháng cho thím, ngoài ra, cậu ta sẽ bồi thường thêm tiền lương một năm cho thím, coi như là tiền vi phạm hợp đồng."
Làm một tháng trả lương một năm??
Thím Nguyệt tận mắt thấy một cái bánh nhân thịt từ trên trời rớt ngay xuống mặt mình: "Không được không được, Hạ tiên sinh, đây cũng quá nhiều..."
"Không sao."
Hạ Minh Ngọc cúi người xuống, ôm từ Đàm Kỷ Kỷ ngốc nghếch đang chơi vịt con trên thảm vào trong lòng, nhìn thím Nguyệt nói, "Hôm nay là một ngày tốt."
Chuyện chỉ dám nghĩ trong đầu đã thành sự thật rồi.
Thím Nguyệt: "..."
Thím Nguyệt cảm thấy hình như mình đã biết cái gì đó: "Đúng! Đúng, Hạ tiên sinh ngài nói đúng, hôm nay thật là một ngày tốt!"
Hạ Minh Ngọc kiêu ngạo ôm Đàm Kỷ Kỷ gật đầu một cái, sải bước chân trở về phòng.
Làm chưa được năm ngày, không chỉ được lĩnh lương cả tháng, thậm chí còn kiếm nhiều thêm một năm tiền lương, rất nhanh thím Nguyệt đã dọn xong đồ rời đi.
Hơn nữa còn chia sẻ cho đám chị em ở công ty tin tức này.
"Trời ơi mọi người! Mọi người biết ông chủ Hạ Minh Ngọc chứ? Chính là anh chàng đẹp trai thường xuyên xuất hiện trên tạp chí đó!"
"Tôi là thím Nguyệt mấy hôm nay làm cho nhà cậu ta! Hình như cậu ta có con trai! Còn đối với con trai khá tốt! Hơn nữa còn cười với tôi đấy!"
"??? Ghê vậy."
"Nếu chị có thể, vậy em gái cũng có thể."
"Tỉnh lại đi các chị em gái, đứng lên cho bọn trẻ bú sữa đi."
"Không phải Hạ Minh Ngọc có scandal với tiểu minh tinh gì đó sao? Chẳng lẽ là tiểu minh tinh đó sinh cho cậu ta?"
"Quần què ấy, tiểu minh tinh kia là nam."
Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Kỷ Kỷ đi tới phòng ngủ lớn, lại từ phòng ngủ lớn trở về bên cạnh cửa sổ phòng khách.
Anh cảm thấy tâm trạng mình rất ổn, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói với Đàm Kỷ Kỷ trong lòng: "Bảo bảo, con thấy tòa nhà 68 tầng đối diện cửa sổ không?"
Đàm Kỷ Kỷ không có hứng thú chút nào, chỉ cúi đầu bóp vịt con trong tay một cái.
Cạc cạc cạc!
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc cúi đầu xuống, càng thấy con vịt kia thêm ngứa mắt hơn.
Nhưng trước đây không lâu mới học qua khóa dạy con, trong lúc giảng bài thầy đã nhắc nhở vô số lần là người lớn không được cướp đồ trong tay trẻ con, như vậy sẽ khiến đứa trẻ sinh ra cảm giác không an toàn cực lớn.
Hạ Minh Ngọc cau mày, ôm Đàm Kỷ Kỷ xoay 180 độ, đổi một phương hướng trên ban công, lại mở miệng nói: "Kỷ Kỷ, vậy con có thích văn phòng 72 tầng bên trái không?"
Đàm Kỷ Kỷ đặt vịt con lên trên đầu, vui vẻ nhoẻn cười để lộ đầu lưỡi đỏ thắm.
Cũng bóp vịt con hai cái.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Chuyện gì trên đời này khiến đàn ông tuyệt vọng nhất?
Đó chính là nửa giờ trước mới để vợ chạy mất.
Nửa giờ sau lại phát hiện, giang sơn mình gây dựng lại không quan trọng bằng một con vịt vàng.
Trong tiếng kêu cạc cạc cạc của con vịt, buồn phiền của Hạ Minh Ngọc hong trong gió lạnh, dần dần biến thành cực kì buồn phiền.
Gió là do Lâm Vũ mở cửa mang vào.
Gần đây thư ký Lâm rất sợ lãnh đạo mất hứng khấu trừ phần thưởng cuối năm, vừa mở cửa một cái, liền thấy ông chủ nhà mình đang thê lương ôm đứa trẻ đứng ở trên ban công.
Giống như tình tiết muốn từ biệt trong phim thần tượng.
Lâm Vũ sợ hết hồn, vội vàng đi về phía trước hai bước: "Ông chủ, anh có sao không?"
Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Kỷ Kỷ từ cửa sổ phòng khách trở về: "Đưa Đàm Khanh đến nơi rồi?"
Lâm Vũ vội vàng gật đầu một cái, thuận tiện rót nước cho Hạ Minh Ngọc: "Ông chủ ngài ngồi trước đi."
Hạ Minh Ngọc vừa không ngồi xuống cũng không uống nước, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Cậu ta về phòng mình luyện tập, hay là lên tầng tìm Dung Thịnh?"
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ khổ sở gãi gãi sau gáy: "Ông chủ, tôi... tôi vội về đón anh, đưa Đàm tiên sinh đến bãi đỗ xe liền quay về luôn."
Hạ Minh Ngọc không trả lời.
Lâm Vũ lập tức nói: "Ông chủ ngài yên tâm! Sau này tôi nhất định sẽ đưa Đàm tiên sinh lên thẳng đích! Tuyệt đối sẽ không để cậu ta gặp người không nên gặp!"
Cũng không biết là Hạ Minh Ngọc đã hài lòng chưa hay vẫn còn bất mãn, tóm lại không tiếp tục vấn đề này nữa, mà vẫy tay với Lâm Vũ: "Tới đây."
Lâm Vũ lập tức đi tới.
Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Kỷ Kỷ xoay người lần nữa, chỉ cửa sổ nhìn ra được hai tòa cao ốc kia cho Lâm Vũ.
Sau đó, anh cực kì phiền lòng nói: "Cậu nhìn một chút đi, đến khi đầy tháng của nhóc con, tôi nên tặng tòa bên trái, hay là tòa bên phải?"
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ nghĩ.
Đây thật sự là vấn đề chí mạng.
Không chỉ có chết, còn không có cách nào trả lời được.
Đối với suy nghĩ cực hạn của Hạ Minh Ngọc, Lâm Vũ giãy giụa hồi lâu trong khó khăn cầu sống, rốt cuộc thận trọng nói với Hạ Minh Ngọc: "Nếu không... Chúng ta hỏi xem Đàm tiên sinh thích tòa nào hơn?"
"Hỏi cậu ấy?"
Hạ Minh Ngọc đưa lưng về phía Lâm Vũ, giọng nói vẫn lãnh đạm, nhưng vẻ mặt lại rất dịu dàng, "Thôi. Nếu để cậu ấy biết, chắc chắn chiêu trò nào cũng nghĩ ra được, sẽ bảo tôi đưa cả hai tòa cho xem."
Sau khi nói xong, Hạ Minh Ngọc quay đầu lại, nhìn Lâm Vũ một
cái, "Không thể đưa hết chỗ tốt cho cậu ấy trong một lần. Đưa hết rồi sẽ không giữ lại được."
Lâm Vũ: "..."
Nếu không phải biết gốc rễ, hiểu Hạ Minh Ngọc bây giờ vẫn còn độc thân, suýt nữa hắn ta cho rằng ông chủ nhà mình đã làm đám cưới vàng 50 năm với Đàm Khanh rồi đó.
Vì tiền lương tràn ngập nguy cơ của mình, đương nhiên Lâm Vũ không thể phản bác quan điểm của Hạ Minh Ngọc được rồi.
Lâm Vũ cân nhắc một lâu, lại khai quật chút tình báo vừa lấy được trên đường đưa Đàm Khanh đi làm, bày mưu tính kế nói: "Ông chủ, nếu không chúng ta đi mua đồ chơi cho tiểu công tử trước? Vừa rồi ở trên xe Đàm tiên sinh nói với tôi, ngài đã đồng ý cũng mua cho cậu ta một hộp."
Cũng may Hạ Minh Ngọc thấy con vịt kia chướng mắt rất lâu rồi, nghe vậy rốt cuộc đã dời sự chú ý đi.
Anh sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Đàm Kỷ Kỷ một cái, hài lòng nói: "Cũng tốt. Đến siêu thị đồ chơi lớn nhất phía đông đi, chỗ đắt tiền nhất thành phố ấy."
Lâm Vũ: "..."
Trước kia ông chủ vừa lạnh lùng vừa xa cách.
Mà bây giờ, anh đã bắt đầu trở nên kỳ quái rồi.
Lâm Vũ vừa bàng hoàng trong lòng, ngồi ở trước lái xe, vừa nhìn Hạ Minh Ngọc ngồi ở hàng sau lừa gạt Đàm Kỷ Kỷ lấy đi con vịt yêu thích của nó lần nữa.
Hắn ta không nhịn được rơi vào trong suy nghĩ liên quan đến tương lai và đời người.
Đàm Khanh hắt hơi liên tục sáu cái trong suy nghĩ của Lâm Vũ.
Đến mức ngay cả Dung Thịnh cũng không thể không dừng cái tay đang nhắn tin với ảnh hậu lại, rút khăn giấy trên bàn đưa cho hắn: "Cậu làm sao thế? Sắp vào đoàn phim rồi, có cần tôi dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"
"Không cần đi đâu!"
Đàm Khanh lại hắt hơi một cái, "Tui nghi ngờ có người len lén mắng tui sau lưng, còn là loại mắng đã lâu đó."
Dung Thịnh lại đưa một tờ giấy nữa cho Đàm Khanh, tán đồng nói: "Vậy cũng có thể, mỗi ngày ở trên mạng không có một nghìn người mắng cậu thì cũng có mười nghìn."
Đàm Khanh tức giận xoa xoa lỗ mũi.
Tiếp đó vẫn kiên trì rươn cổ lên xem màn hình tin nhắn của Dung Thịnh.
Trong giọng nói của hắn đầy vẻ ước ao: "Oa, Dư ảnh hậu gửi số phòng cho anh kìa, cổ còn nói đợi đến khi anh tới. Ô ô ô thật hâm mộ anh, nếu như anh không đi, có thể để cho tui đi không?"
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh thuận tay xóa tin đi, lại lấy một que kẹo mút từ trong ngăn kéo chặn miệng Đàm Khanh lại: "Tôi và cô ấy cũng đã chia tay nửa năm rồi."
Đàm Khanh lập tức phát huy từ ngữ mới học được từ Du Kỳ hôm nay, nhanh trí nói: "Vậy nhất định là cô ấy không còn tài nguyên! Muốn tìm anh làm phú bà!"
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh vui vẻ: "Ôi, mấy ngày không gặp, cậu còn biết tài nguyên sao? Nói một chút xem còn biết cái gì nữa?"
Đàm Khanh liếm kẹo, tiến lên buôn dưa lê cùng Dung Thịnh: "Còn biết có người thích chơi đuôi hồ ly."
Que kẹo vị cam bị Đàm Khanh liếm ướt nhẹp. Lúc tới gần, Dung Thịnh gần như không cần nhắm mắt là có thể ngửi được một mùi cam ngọt ngào.
Hoặc có thể căn bản không phải mùi của cam. Chẳng qua là cảm giác từ một bên của hắn ta thôi.
Dung Thịnh nhích lại gần lưng ghế, lấy máy tính xách tay từ một bên tới, "Muốn sống lâu thì cách loại người như vậy xa chút, những kẻ đó còn biết chơi hơn tôi nhiều."
Đàm Khanh trừng mắt nhìn, chờ mong nói: "Vậy bây giờ anh còn chơi không?"
Dung Thịnh chớp mắt: "Làm gì?"
Đàm Khanh đứng lên khỏi ghế, đi đến trước mặt Dung Thịnh, cười híp mắt nói: "Nếu như anh đi chơi, lần sau có thể dẫn tui theo không?"
Dung Thịnh: "Không thể."
Đàm Khanh khóc: "Tại sao lại vậy! Tui bảo đảm sẽ không kéo chân sau của anh!"
Dung Thịnh thu hồi tầm mắt, cười nói: "Nếu dẫn đi, Hạ Minh Ngọc sẽ không đồng ý."
Đàm Khanh vỗ ngực một cái, mặt đầy chân thành bảo đảm nói với Dung Thịnh: "Không quan trọng, tui đã một đao hai khúc với anh ta rồi! Sau này không có quan hệ nửa đồng tiền nào nữa! Sau này tui có thể lăn lộn với anh không?"
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh có vẻ sửng sốt một chút, tiếp đó ngẩng đầu lên, như có vẻ không tin nói: "Sáng hôm nay Lâm Vũ lấy đồ từ chỗ tôi, cậu ta không xem sao?"
Đồ gì?
Đàm Khanh đảo mắt một cái, có vẻ rất thành thật nói: "Dĩ nhiên là đã thấy rồi! Nhưng vẫn đuổi tôi đi!"
Vẻ mặt Dung Thịnh hơi khựng lại, giống như muốn nói cái gì, lại vẫn không thể nói ra khỏi miệng được.
Một ngọn lửa dần dần nhún nhảy ở sâu trong đôi mắt hắn ta.
Càng nhảy càng sáng.
Dung Thịnh đứng lên, lấy áo choàng dài của mình từ mắc áo, quay đầu lộ ra nụ cười đẹp trai hào phòng với Đàm Khanh: "Đi."
Ánh mắt Đàm Khanh cũng sáng lên, đuổi sát phía sau Dung Thịnh: "Bây giờ chúng ta đi cua trai đẹp sao?"
"Đẹp chết cậu luôn."
Dung Thịnh không nhịn được, đưa tay bóp mũi Đàm Khanh một cái, "Mai là vào đoàn phim rồi, ca ca có tâm trạng tốt, dẫn cậu đi mua mấy bộ đồ đẹp. Đến trung tâm đắt tiền nhất thành đông đi."