Mỗi một người trong vòng giải trí đều rất bận rộn, sau thủ tục khai máy, đoàn phim trực tiếp tiến vào ngày quay thứ nhất.
Mặc dù Kỷ Yến Tu không cố ý nhằm vào Nhiễm An Lạc, nhưng đột nhiên ân nhân cứu mạng lại biến thành kẻ có mưu, dù đến bây giờ còn chưa điều tra ra được kết quả cuối cùng, nhưng cũng khiến bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Điều khiến người ta cạn lời nhất là Nhiễm An Lạc hết lần này tới lần khác còn chủ động tới nói chuyện cùng Kỷ Yến Tu.
"Yến Tu, có phải anh đang trách em không?"
"Yến Tu, có phải anh cũng tin những thé kia không? Cũng cảm thấy em cố ý chờ ở đó, cảm thấy em cố ý sắp xếp mọi chuyện để lấy được tình nghĩa của anh?"
"Yến Tu..."
Cứ như vậy qua hai ngày, đến ngày thứ ba Kỷ Yến Tu cũng không nhịn được nữa.
Hắn ta tựa vào ghế nghỉ ngơi, nói: "An Lạc, cậu đã cứu Kỷ Trầm, chắc cũng biết về bệnh tình của nó. Cho nên mặc kệ là tôi hay cha mẹ tôi, đều tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ ai gây tổn thương cho nó."
Nhiễm An Lạc lập tức đỏ hốc mắt, hắn ta nắm chặc ngón tay, giống như bị làm nhục cực lớn mà nói: "Yến Tu, đây là anh đang nhận định rằng em cố ý sao?"
Kỷ Yến Tu cực kỳ mệt mỏi: "Tôi không nói như vậy."
Hốc mắt Nhiễm An Lạc ướt át, trong nháy mắt một giọt nước mắt trong suốt vô tội rơi xuống: "Rõ ràng cảnh sát đã ra thông báo... Nhưng thái độ của anh đối với em đều đang ám chỉ rằng anh vẫn trách em, có phải hay không?"
Kỷ Yến Tu: "..."
Kỷ Yến Tu tuyệt vọng lắc đầu: "Xin lỗi, tôi mệt rồi, cậu cũng về nghỉ ngơi đi."
Đối thoại tiến vào bế tắc.
Nhiễm An Lạc thấy trong giọng nói của Kỷ Yến Tu không có khả năng xoay chuyển, chỉ đành phải dậm chân, mặt đầy khổ sở đi.
Chỉ còn lại Kỷ Yến Tu ngồi hong trong gió rét ở phim trường.
Kỷ Yến Tu buồn bã cảm thấy mình đã gặp phải trở ngại lớn nhất từ khi vào nghề tới nay, vì vậy thuận tay lấy điện thoại ra, chuẩn bị chơi game để thả lỏng một chút.
Nhưng mà vừa đăng nhập, còn chưa kịp chọn nhân vật, một miếng dưa đã được đưa tới từ bên cạnh.
Bàn tay cầm dưa vừa trắng vừa nhỏ, chỉ là miếng dưa đưa cho hắn ta lại bị thiếu mất một miếng hình dấu răng ở giữa.
Hơn nữa nhìn một cái liền biết là vừa mới bị cắn.
Kỷ Yến Tu hướng lên theo ngón tay, thấy được Đàm Khanh đang cầm một miếng dưa mà gặm.
Đàm Khanh gặm dưa hấu ra hình dấu răng, hứng thú bừng bừng mời Kỷ Yến Tu: "Người anh em, ăn dưa không?"
Kỷ Yến Tu: "..."
Không có một miếng dưa nào là hoàn chỉnh cả.
Kỷ Yến Tu nói phải trái với Đàm Khanh: "Cậu không thể cho tôi miếng nào mà chưa bị cậu gặm sao?”
Đàm Khanh ăn hết miếng dưa thật nhanh, lạnh nhạt nói: "Haiz anh không biết chứ, vừa rồi vốn định để cho anh một miếng, kết quả Nhiễm An Lạc diễn kịch quá đặc sắc, tui mới vô tình gặm sai!"
Kỷ Yến Tu: "..."
Kỷ Yến Tu không có lựa chọn thứ hai chỉ đành phải nhận lấy, để sang một bên, tràn đầy bi thương mở trò chơi vừa đang chọn dở nhân vật ra.
Đàm Khanh ngồi lên cái ghế bên cạnh Kỷ Yến Tu, mới lạ nhìn chằm chằm điện thoại của hắn ta.
Kỷ Yến Tu chọn xong nhân vật, vào trò chơi, sau đó bắt đầu đánh quái.
Bắt người, đẩy tháp, đại long, đẩy tháp.
Đánh đánh, Kỷ Yến Tu liền phát hiện Đàm Khanh càng ngày càng dí đầu sát vào màn hình, ánh mắt còn chuyên chú hơn cả hắn ta.
Đến khi màn hình hiện ra thông báo chiến thắng, ánh mắt Đàm Khanh thẳng tắp, cực kì thích thú nói với Kỷ Yến Tu: "Đây là trò chơi gì thế?!"
Kỷ Yến Tu có chút kinh ngạc: "Cậu chưa từng chơi sao? Vương giả vinh diệu."
Đúng là Đàm Khanh chưa từng chơi bao giờ. Từ đêm hôm qua hắn chơi đấu địa chủ thua sạch, liền rơi vào tình cảnh lúng túng của người nghèo không có tiền chơi game.
Đàm Khanh chà xát tay tay, ánh mắt trong suốt nhìn Kỷ Yến Tu, khao khát nói: "Tui cũng muốn chơi, anh có thể kéo tui chơi cùng không?"
Là ảnh đế, đa số thời gian Kỷ Yến Tu nếu không phải ở đoàn phim, thì chính là trên đường đến đoàn phim, nếu không thì cũng là chạy đi quảng cáo.
Thời gian rảnh rỗi có hạn, lại không dám quang minh chính đại vào quán bar giải trí giống như Đàm Khanh.
Vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng chơi game để tiếp tục cuộc sống.
Kỷ Yến Tu là một người rất dễ nói chuyện, hơn nữa đồng nghiệp cùng nhau chơi game cũng rất bình thường.
Hắn lộ ra một nụ cười, nói với Đàm Khanh: "Dĩ nhiên là được, cậu có cầm điện thoại không? Tôi giúp cậu tải xuống, sau đó đăng kí cùng server với tôi, tôi kéo cậu chơi."
"Anh đúng là người siêu siêu siêu tốt!"
Đàm Khanh lộ vẻ xúc động, cũng kích động lấy cái điện thoại hàng dỏm của mình ra.
Kỷ Yến Tu: "..."
Từ khi thị trường điện thoại thông minh bắt đầu thịnh hành tới nay, Kỷ Yến Tu chưa từng dùng một cái điện thoại nào khó chơi như vậy.
Không đúng.
Cho dù điện thoại thông minh còn chưa thông dụng, ở trong thời đại kĩ thuật số, Kỷ Yến Tu cũng chưa dùng cái điện thoại nào tàn tạ thế này.
Cạn lời nhất là, điện thoại còn chưa hiện lên download thất bại thì đã tự động chết máy rồi.
Giống như một con cá mặn biểu đạt sự kiên cường phản kháng cuối cùng của mình đối với trò chơi.
Sau n lần chết máy, Kỷ Yến Tu không thể không để cái điện thoại đã nóng rực xuống, nói với Đàm Khanh: " Hình như cái điện thoại này không chơi được, nếu không tôi đưa cậu một cái mới nhé."
Đàm Khanh sáng mắt lên, cảm giác toàn thân cao thấp của Kỷ Yến Tu đều đang lóe lên ánh sáng đẹp trai nhiều tiền: "Có thật không?"
Kỷ Yến Tu đang muốn trả lời, lại thấy cái điện thoại của Đàm Khanh vừa bị hắn đặt xuống bàn lại bắt đầu rung lên bần bật.
Đó là một sự rung động cực kì nóng bỏng.
Điện thoại chấn động tự mình xoay tròn 360 độ, vào lúc Kỷ Yến Tu rất sợ không biết nó có thể nổ hay không, đã bị Đàm Khanh không chút khách khí cầm lên, chạy sang một bên.
Đa số động vật có lông giỏi chịu đựng hơn con người nhiều, Đàm Khanh cũng không cảm thấy nóng lắm.
Tìm một nơi không người, nhận điện thoại, hết sức tự nhiên "ơi" một tiếng.
Là Hạ Minh Ngọc gọi tới.
Giọng của người đàn ông trong điện thoại vẫn lạnh nhạt như cũ: "Tại sao vừa rồi lại tắt máy?"
Đàm Khanh chuyển con ngươi một cái, tủi thân nói: "Nha, Hạ Minh Ngọc, hình như điện thoại của tui bị hỏng rồi, mãi mới mở máy được."
Hạ Minh Ngọc có vẻ không ngạc nhiên chút nào, bình thản nói: "Muốn đổi một cái mới?"
Đàm Khanh: "Đúng đúng đúng!"
Tốt nhất là loại camera trước sau 50 triệu 568g bộ nhớ cực lớn đó!
Hạ Minh Ngọc lại không trực tiếp tiếp lời Đàm Khanh, mà đổi một đề tài: "Mấy ngày nay ở đoàn phim có thích
ứng được không?"
Đàm Khanh chỉ muốn nhanh chóng bảo Hạ Minh Ngọc mua điện thoại cho hắn, rất qua loa lấy lệ nói: "Thích ứng một chút, đạo diễn nói biểu hiện của tui khá tốt! Rất có tiền đồ đó!"
Hạ Minh Ngọc: "Ừ."
Đàm Khanh điên cuồng ám chỉ: "Vậy anh có muốn thưởng cho tui không?"
Hình như Hạ Minh Ngọc cười một tiếng, thỏa hiệp nói: "Được rồi, em muốn thưởng một cái điện thoại mới chứ gì?"
Đàm Khanh suy nghĩ về những lời này của Hạ Minh Ngọc, thử dò xét nói: "Anh đồng ý chứ? Tui muốn loại nhiều bộ nhớ đó, như vậy sau này chúng ta có thể gọi video rồi."
Gọi video.
Hạ Minh Ngọc dừng lại chốc lát, thành công bị Đàm Khanh thuyết phục: "Được rồi, buổi chiều sẽ bảo Lâm Vũ cầm đến cho em."
Đàm Khanh đang mơ ước một máy chơi game, tâm trạng lập tức tốt hẳn lên.
Hắn thổi phồng Hạ Minh Ngọc một trận, sau đó rút x vô tình nói: "Vậy buổi chiều anh nhớ bảo Lâm Vũ đưa đến cho tui nhanh nhé! Moah moah! Cúp đây!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Luôn có một loại cảm giác bị dùng xong vứt.
Cúp điện thoại của Hạ Minh Ngọc, Đàm Khanh chuẩn bị đi xem đoạn diễn của Kỷ Yến Tu.
Tại sao lại phải xem? Bởi vì đó là phần diễn phối hợp của Kỷ Yến Tu và Nhiễm An Lạc.
Đáng tiếc là đã không còn dưa hấu để ăn rồi.
Kỷ Yến Tu đang ngồi trên ghế để thợ trang điểm hóa trang đơn giản cho mình, thấy Đàm Khanh đi đến, liền nói tiếp về đề tài vừa rồi: "Hôm nay tôi có nhiều phần diễn, có thể sẽ tan làm muộn một chút, mai dẫn cậu đi mua điện thoại mới nhé."
Đàm Khanh ngồi xuống bên cạnh hắn ta, nghiêm chỉnh nói: "Nói kê không nói ba(*), hài hòa anh và tui."
(*) "Kê" và "ba" để gần nhau sẽ thành "kê ba" là cái ấy ấy của đàn ông =))) Câu này ý chỉ việc nói chuyện không hài hòa, còn mang nghĩa nhạo báng và phản kích.
Thợ trang điểm đang vẽ lông mày cho Kỷ Yến Tu run tay một cái, lông mày bên trái của Kỷ Yến Tu liền bay ra ngoài.
Kỷ Yến Tu: "..."
Thợ trang điểm kia là người trong đoàn đội của Kỷ Yến Tu, quay người lại hung ác trợn mắt nhìn Đàm Khanh, luống cuống tay chân sửa lại cho hắn ta.
Đàm Khanh buông tay, vô tội cười hi hi: "Không sao không sao, buổi chiều tui có điện thoại mới rồi. Trước đó cũng đã bắt anh phải tốn kém, điện thoại cứ để tui mua đi."
Kỷ Yến Tu cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói: "Ừ, vậy chờ cậu tải trò chơi xong, tôi sẽ cho cậu mấy vật phẩm hạn chế."
Đàm Khanh vui vẻ đáp ứng, hơn nữa đã thành công tưởng tượng ra ngày mình thành trùm game rồi.
Bộ phim này tên là "Huyền Vũ", là một câu chuyện tranh đoạt cung đình cũ rích.
Kỷ Yến Tu diễn Thái tử, là nam chính, đương nhiên bộ phim nói về con đường đi lên ngai vàng khó khăn của hắn ta, bao gồm chinh phục nữ một nữ hai ra sao, lại đạt được sự coi trọng của quốc sư do Nhiễm An Lạc diễn như thế nào.
Cuối cùng tất cả mọi người cùng nhau giết chết tiểu hoàng tử - nhân vật phản diện cuối cùng do Đàm Khanh diễn, khắp nơi yên bình, thiên hạ thống nhất.
Nói chung biên kịch và đạo diễn của bộ phim này rất am hiểu tình tiết ghép cp của các fans nữ trên mạng, cho nên đã chuẩn bị không ít cp có thể ghép.
Cho dù là nam một nữ một, nam một nữ hai. Hay là Thái tử Kỷ Yến Tu và quốc sư Nhiễm An Lạc, thậm chí ngay cả Thái tử cùng tiểu hoàng tử tương ái tương sát cũng rất thú vị.
Lúc Lâm Vũ đưa điện thoại tới, Đàm Khanh đang diễn cảnh phối hợp cuối cùng trong ngày với Kỷ Yến Tu.
Trừ cái này ra, trước khi tới, Hạ Minh Ngọc còn cố ý dặn dò hắn ta, phải đặc biệt chú ý xem mấy ngày nay Đàm Khanh có an phận hay không.
Cho nên cả một đường, áp lực của Lâm Vũ rất lớn. Đam Mỹ Hài
Phải biết, trong bộ phim "Huyền Vũ", từ nhỏ tiểu hoàng tử đã phải trải qua cuộc sống của một nhân vật phản diện bình thường.
Mẫu thân ở lãnh cung, cha không đau mẹ không thương, ngay cả người trong cung cũng không để ý đến hắn.
Cố tình tiểu hoàng tử vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, trùng hợp là rất được Thái tử yêu thích.
Từ nhỏ đã học được việc ôm đùi Thái tử, vì để cứu vớt cuộc sống của mình, nũng nịu bán manh không gì là không biết.
Nếu không phải cuối cùng tiểu hoàng tử tự tay giết cha bức cung, ai cũng sẽ không nghĩ tới tiểu hoàng tử bình thường vẫn ngốc nghếch đáng yêu sẽ âm hiểu xảo trá như vậy.
Mà phần diễn của hôm nay trùng hợp là Thái tử Kỷ Yến Tu đang dạy tiểu hoàng tử Đàm Khanh mà hắn ta yêu thương nhất cưỡi ngựa như thế nào.
Lúc này, Đàm Khanh đang ngồi chung tren một con tuấn mã cao lớn cùng Kỷ Yến Tu. Một tay Kỷ Yến Tu từ sau lưng vòng qua eo Đàm Khanh, một tay cầm roi ngựa, cả người hơi nghiêng về phía trước, thân mật xích lại gần bên tai Đàm Khanh: "Ngoan, ngồi vững vàng. Ca sẽ dẫn ngươi tăng tốc."
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ đã rơi vào bế tắc của cuộc sống rồi.
Mà đúng dịp nhất là, ngay tại lúc này, điện thoại của Lâm Vũ nhận được một tin nhắn đến từ Hạ Minh Ngọc.
Ông chủ lớn: Sao rồi, hắn còn biết điều không? Cho cậu nghỉ một buổi chiều, quan sát nhiều chút rồi trở về báo cáo.
Lâm Vũ: "..."
Làm người thật là khó quá QAQ.