Là một con hồ ly, rất khó có tiếng nói chung với loài rắn.
Nếu không phải trên người Nhiễm An Lạc có yêu khí quá nặng, Đàm Khanh căn bản lười quan tâm có phải giữa Nhan Kiên Bạch và hắn ta có quan hệ thân mật kỳ quái gì không.
Sau khi đẩy Nhan Kiên Bạch ra, Đàm Khanh lại vuốt mũi, quay đầu đi: "Anh và Nhiễm An Lạc đã làm rồi?"
Nhan Kiên Bạch cười híp mắt, bên trên khuôn mặt trẻ con lộ ra hai cái răng nhanh sắc nhọn, "Đúng thế. Làm sao, cậu tò mò?"
Đàm Khanh hâm mộ nhìn gã một cái: "Có thoải mái giống con người nói không?"
"Thoải mái."
Nhan Kiên Bạch nở nụ cười, "Khanh Khanh, mặc dù tôi không nhìn ra cậu đã tu luyện qua bao nhiêu năm, nhưng cậu từng đi ra khỏi núi chưa?"
Đàm Khanh: "..."
Đại khái là thấy Đàm Khanh không đáp, Nhan Kiên Bạch nói tiếp: "Tôi đoán là chưa."
"Chưa từng ra khỏi núi, nhập thế, chưa từng gặp con người... Vậy sao cậu lại nương tay với con người thế?"
Con rắn nhỏ trườn quanh ngón trỏ của Nhan Kiên Bạch, hướng xuống phía dưới, chui vào trong ống tay, "Khanh Khanh, người và yêu khác đường, cậu nương tay với bọn họ, chưa chắc họ đã tiếp nhận cậu."
Gã cong môi, "Không bằng cậu thử đoán xem, nếu Hạ Minh Ngọc biết cậu và con cậu đều là yêu vật, có thể đưa hai người vào sở nghiên cứu không? Cậu có thể trốn, vậy con cậu thì sao?"
Chọc tim quá, đồ rắn già.
Đàm Khanh cực kì ưu sầu thở dài: "Được rồi, tui đi đây. Bái bai."
Nhan Kiên Bạch: "..."
Nhan Kiên Bạch: "???"
Nhan Kiên Bạch sững sờ: "Không phải, tôi nói nhiều như vậy mà cậu không có phản ứng gì sao?". ||||| Truyện đề cử: Mật Ngọt Hôn Nhân |||||
"Tui không thể làm tổn thương con người lần nữa."
Đàm Khanh đi hai bước, lại dừng lại.
Hắn quay đầu, dưới ánh đèn mờ trong WC, vẻ mặt của hắn không lắm rõ ràng: "Đúng là tui không biết yêu hận buồn vui, cũng không hiểu chuẩn mực đạo đức của con người. Sinh ra là yêu... chung quy cũng không có khả năng trưởng thành."
Đàm Khanh như có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói: "Nhưng trước đây tui đã đồng ý với người khác là không thể làm tổn thương con người lần nữa rồi."
Nhan Kiên Bạch: "..."
Đàm Khanh khoát tay áo: "Tiểu yêu tinh. Cho nên tui xin khuyên một câu, lúc còn trẻ đừng tìm đường chết, cũng đừng đồng ý chuyện không nên đồng ý. Không nói nữa, đi đây."
Tiếp đó liền nhảy chân sáo ra khỏi WC.
Hạ Minh Ngọc đã không còn ở chỗ vừa nãy nữa, những người khác trong đoàn làm phim hẳn là đã lên tầng.
Ngược lại là Nhiễm An Lạc nhìn thấy Đàm Khanh đi tới, do dự mấy giây, hỏi: "Cậu có nhìn thấy Nhan Kiên Bạch không?"
Tâm tình vất vả lắm mới khá hơn của Đàm Khanh lại bị Nhan Kiên Bạch quấy phá hỏng bét, nhìn thấy Nhiễm An Lạc, không khỏi lại phiền muộn, "Có, gã đang ma sát trên sàn nhà vệ sinh kìa."
Nhiễm An Lạc: "...Cái gì?"
Đàm Khanh sửa lại: "Không có gì, gã nói gã chờ cậu trong nhà vệ sinh."
Trong mắt Nhiễm An Lạc vẫn còn nghi ngờ, nhìn Đàm Khanh: "Vậy vừa rồi... cậu có gặp anh ta không?"
Đàm Khanh cực kỳ thành thật nói: "Cậu yên tâm đi, tui và Nhan Kiên Bạch không phải người một đường, không làm được với nhau đâu."
Nhiễm An Lạc: "...
Bởi vì đối thủ quá mức chân thành mà đột nhiên cảm thấy nghèo từ.
Nhiễm An Lạc không thể không suy nghĩ nửa ngày, mới nói Đàm Khanh: "Tớ vừa nhìn thấy Hạ Minh Ngọc và chị Kiều đi ra ngoài, rất thân mật. Khanh Khanh, người có thân phận như Hạ tiên sinh, chắc chắn không có khả năng tìm một người đàn ông để nắm tay cả đời. Cậu cũng đừng rơi vào."
Đàm Khanh nghe lời ồ một tiếng thật dài, lại gật đầu.
Nhiễm An Lạc đã xác định Đàm Khanh vẫn vừa ngốc vừa ngu như trước, càng thêm thân thiết đến gần Đàm Khanh: "Nếu như cậu rất thiếu tài nguyên, tớ có thể giới thiệu cho cậu, cậu xem mình thích loại nào?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh chuyên tâm nghĩ nghĩ: "Ừm... sức lực tốt, dáng dấp đẹp trai?"
Nhiễm An Lạc: "..."
Muốn tìm được một người sức lực tốt lại đẹp trai trong đám nhà tư bản hơn năm mươi trở lên, thật là rất khó.
Nhưng Nhiễm An Lạc không dễ dàng nói bại vẫn mỉm cười đáp ứng, lại hỏi rõ tiếp theo Đàm Khanh muốn đi đâu, rồi mới vội vàng đi gặp Nhan Kiên Bạch.
Đàm Khanh uể oải ngáp một cái, hoành hành bá đạo đi hình chữ S từ lối thoát hiểm ra khỏi bệnh viện.
Sau đó liền thấy được Hạ Minh Ngọc ngồi ở trong xe.
Đàm Khanh vô cùng ngoan ngoãn ngồi ra sau.
Sau đó kinh ngạc phát hiện, Hạ Minh Ngọc bình thường đều ôm Đàm Kỷ Kỷ vào lòng, vậy mà hôm nay lại để nhóc con lẻ loi trơ trọi ngồi phía sau.
Bởi vì đang ở bên ngoài, sau chiếc xe này cũng không có ghế trẻ em được lắp đặt đặc biệt.
Nhóc con đần độn ôm bình sữa, thấy hắn lên xe, liền lắc lắc cánh tay nhỏ, muốn Đàm Khanh ôm một cái.
Đàm Khanh liếc Hạ Minh Ngọc mặt không thay đổi ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vẫn đưa tay bế Đàm Kỷ Kỷ lên, làm bộ nói: "Ai nha, đây là nhóc con nhà ai vậy, mập như vậy á!"
Rất lâu rồi Đàm Kỷ Kỷ không được Đàm Khanh ôm, lập tức siêu hạnh phúc hít hà mùi thơm quen thuộc trên người ba nhỏ, ngon ngọt nằm trong lòng Đàm Khanh: "Ba ba ba ba ba!"
Hạ Minh Ngọc cũng không nhìn một lớn một nhỏ phía sau, trực tiếp nói với quản lý công ty chi nhánh bên cạnh: "Đến ga đường sắt cao tốc."
Quản lý cảm nhận được ông chủ vừa giảm đến áp suất thấp, chật vật lau mồ hôi trên trán: "Vâng vâng vâng, ông chủ, bây giờ chúng ta sẽ đi!"
Một đường hít thở không thông chở Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh đến ga đường sắt cao tốc, lại nhìn hai người vào ga, quản lý công ty chi nhánh lập tức nhắn tin cho Lâm Vũ: "Dự báo bão tuyết cấp 12, tự cầu phúc."
Lâm Vũ đã đứng sẵn ở ga chờ đón người: "..."
Không sao.
Cho dù cuộc sống khó khăn, vẫn phải duy trì nụ cười.
Sắc mặt Lâm Vũ nghiêm túc nở một nụ cười với màn hình, lại đứng trên sân ga người đến người đi chờ một nhà ba người.
Sau đó liền nhạy cảm phát hiện ra, người ôm đứa trẻ vậy mà không phải Hạ Minh Ngọc, mà là Đàm Khanh vừa nhìn đã thấy không chuyên nghiệp.
Mặc dù Đàm tiên sinh đã bỏ thói quen xách da gáy sau nhiều lần được ông chủ uốn nắn, nhưng mà... tư thế khiêng bao tải này cũng rất kỳ quái.
Lâm Vũ vội vàng đi lên đón lấy, vô cùng khâm phục Đàm Kỷ Kỷ bị Đàm Khanh khiêng như bao tải mà vẫn còn có thể ngủ.
Không khỏi cảm thán một câu, quả nhiên gen của ông chủ không giống bình thường.
Từ việc mơ ước tăng lương, Lâm Vũ thức thời nói với Đàm Khanh: "Đàm tiên sinh mệt không? Nếu không để tôi ôm đưa bé một lát cho?"
Không đợi Đàm Khanh trả lời, Hạ Minh Ngọc đã lạnh lùng nhìn thoáng qua bên cạnh: "Để tự em ấy ôm."
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ chỉ có thể cho Đàm Khanh một ánh mắt bất lực, tiếp đó ân cần đi mở cửa xe cho Hạ Minh Ngọc.
Ga đường sắt cao tốc của thành phố J cũng được xây trong nội thành, lại thêm lúc này đã gần tan tầm, Lâm Vũ liền trực tiếp lát xe về chung cư.
Trên đường đi yên tĩnh lạ thường.
Ngoại trừ Đàm Khanh ngồi phía sau giả vờ hồ đồ mắt lớn trừng mắt nhỏ nhăn mặt chơi với nhóc con, Hạ Minh Ngọc ngồi kế bên tài xế lại chẳng thèm nói gì.
Lâm Vũ làm việc cho Hạ Minh Ngọc lâu như vậy rồi, chưa bao giờ thấy vẻ mặt âm trầm thế này của Hạ Minh Ngọc.
Ngay lúc hắn ta đang chuẩn bị nói với Đàm Khanh hai câu để thăm dò, đột nhiên nghe được Hạ Minh Ngọc lãnh đạm nói: "Dừng ở cửa hàng phía trước một lúc."
Vừa vặn khu này có những cửa hàng bán đồ hải ngoại dành riêng cho khách đi bộ.
Lâm Vũ vô ý thức giảm tốc độ xe, nhìn về phía trước theo ánh mắt của Hạ Minh Ngọc.
Một cửa hàng mỹ phẩm, một cửa hàng bán đồ đàn ông, còn có một chỗ bán đồ ăn vặt.
Lâm Vũ rơi vào trầm tư, bỗng chốc không biết nên dừng xe ở trước cửa hàng nào.
Bởi vì đều là cửa hàng dàn ngang, ba chỗ lại cách nhau không xa.
Lâm Vũ suy nghĩ liên tục, cuối cùng dựa vào khả năng lớn nhất dừng xe ở trước cửa hàng bán đồ ăn vặt nước ngoài.
Sau đó vội vàng nói với Hạ Minh Ngọc: "Ông chủ, ngài và Đàm tiên sinh muốn mua gì? Tôi đi
mua cho ngài!"
Thuận tiện đi hít thở không khí.
Ánh mắt đầy vẻ cầu sinh của Lâm Vũ khiến người ta phải cảm động.
Nhưng mà Hạ Minh Ngọc lạnh lùng nói: "Không cần, cậu khóa cửa xe lại, đừng để Đàm Khanh xuống xe."
Đàm Khanh: "..."
Theo cửa xe đóng lại "rầm —" một tiếng, Lâm Vũ ngồi ở chỗ điều khiển và Đàm Khanh ngồi sau ôm Đàm Kỷ Kỷ chơi đều hiếu kỳ nhìn về phía Hạ Minh Ngọc đi ra ngoài.
Hạ Minh Ngọc đi qua hàng cây xanh.
Không nhìn mỹ nữ đến bắt chuyện.
Lại không nhìn một người đàn ông bụng phệ chạy tới tiếp tục bắt chuyện.
Đi tới cửa hàng đồ ăn vặt.
Đi qua cửa hàng đồ ăn vặt.
Đi vào cửa hàng bán đồ cho nam.
Lâm Vũ: "..."
Đàm Khanh: "..."
Lâm Vũ tháo đai an toàn, xoay người: "Đàm tiên sinh, ông chủ đi mua cái gì vậy?"
Đàm Khanh nhéo nhéo mặt, bày ra một vẻ mặt ngơ ngác rất chuyên nghiệp: "Không biết nha, tui mất trí nhớ mà."
Lâm Vũ: "..."
Mặc dù trước đó đã nghe quản lý công ty chi nhánh nói qua về chuyện này, nhưng Lâm Vũ vẫn còn có chút không dám tin: "Ngài thật sự không nhớ rõ ông chủ?"
Đàm Khanh trừng mắt nhìn: "Ông chủ của các anh có làm điều gì đặc biệt khiến người ta nhớ đến sao?"
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ suy nghĩ kỹ nửa ngày, giải thích thay Hạ Minh Ngọc: "Đàm tiên sinh, mặc dù ngài mất trí nhớ, nhưng thật ra ông chủ rất quan tâm đến ngài. Chỉ là bản thân anh ấy không phải là một người lãng mạn..."
Đàm Khanh như có chút hiếu kì: "Vậy anh ta quan tâm đến tui thế nào? Trước kia anh ta có tặng hoa hồng cho tui không?"
Lâm Vũ: "..."
Đàm Khanh nhếch miệng: "Vậy anh ta đã từng đốt pháo hoa cho tui chưa?"
Lâm Vũ: "..."
Đàm Khanh nhíu mày khổ sở: "Haiz! Vậy nhất định anh ta cũng chưa từng tặng nhẫn cho tui rồi!" "
Lâm Vũ cảm thấy nếu tiếp tục như vậy nữa, rất có thể mình sẽ bị Đàm Khanh tẩy não, chỉ đành nói: "Đàm tiên sinh, cuộc sống cũng không phải chỉ nhìn mấy thứ này..."
Đàm Khanh nhẹ nhàng cắn khuôn mặt non nớt của Đàm Kỷ Kỷ: "Được thôi, nhưng mà anh ta cũng chưa từng xác định quan hệ bạn lữ... không đúng, người yêu với tui nha."
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ ngậm miệng, kiên quyết giữ lại chút tín ngưỡng cuối cùng của mình với ông chủ, để ngừa mình không bị tẩy não.
Hai người lại đợi một lúc trên xe.
Hạ Minh Ngọc rốt cuộc cầm một túi giấy nhỏ được gói rất đẹp đi ra khỏi cửa hàng, sau đó không thay đổi sắc mặt lên xe: "Trực tiếp lái về đi."
Lâm Vũ dùng sức ngắm nghía đồ vật trong túi giấy, cảm giác nó được đóng gói rất kỹ.
Mà không chỉ có tiếng Anh, còn có tiếng Đức tiếng Pháp, nhìn qua cực kì cao cấp.
Trải qua giờ cao điểm tan tầm, bóng đêm đã buông xuống.
Lâm Vũ cũng đến giờ tan việc.
Đàm Khanh chỉ có thể chịu mệt nhọc ôm nhóc con líu lo không ngừng đi theo sau lưng Hạ Minh Ngọc vừa nhà.
Hạ Minh Ngọc tiện tay đặt túi giấy kia lên bàn, đưa tay cởi áo, tùy ý ném lên trên ghế sô pha.
Đàm Khanh đánh giá một vòng trong nhà, phát hiện bảo mẫu bình thường đều ở, hôm nay lại không tới làm.
Sau khi Đàm Khanh nhìn xung quanh một hồi, Hạ Minh Ngọc mới xoay người, nhận lấy Đàm Kỷ Kỷ từ trong lòng Đàm Khanh: "Tôi dỗ con đi ngủ, ở đây chờ tôi một chút."
Đàm Khanh không muốn đợi anh lắm, ỉu xìu nói: "Thế nhưng tui cũng mệt nha."
Hạ Minh Ngọc nhìn Đàm Khanh: "Về phòng em cũng được, cửa lớn đã khóa rồi."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh nhăn mũi, vứt dép lê qua một bên, chạy bình bịch về phòng.
Nhóc con đi ngủ rất nghe lời, thường thường chỉ cần đọc một câu chuyện là có thể ngủ.
Hạ Minh Ngọc đắp chăn nhỏ lên cho Đàm Kỷ Kỷ, đứng dậy đóng cửa thật kỹ, mới đi tới phòng của Đàm Khanh.
Cửa không khóa.
Đàm Khanh hình như đã tắm xong, thành thật mặc đồ ngủ ngồi xếp bằng trên giường, đang cố gắng chơi game.
Hạ Minh Ngọc ngồi xuống trên ghế ở cuối giường, mở miệng nói: "Tôi chuẩn bị đưa Đàm Kỷ Kỷ đến viện nghiên cứu sinh vật."
Chỉ một câu.
Đàm Khanh ngồi ở trên giường ngây dại trong nháy mắt: "Anh nói cái gì?!"
Hạ Minh Ngọc nhìn đôi mắt vô tội của Đàm Khanh: "Tôi nói cái gì, em nghe không hiểu sao?"
Điện thoại trong tay Đàm Khanh bị bóp ra vết nứt.
Hắn bỗng nhiên quăng điện thoại đi, nhảy xuống giường chạy đến trước mặt Hạ Minh Ngọc: "Anh bị điên rồi?! Nó là con của anh!"
Hạ Minh Ngọc ngẩng đầu, nhìn Đàm Khanh.
Nhìn nửa ngày, đột nhiên nở nụ cười: "Không phải em mất trí nhớ rồi sao?"
Đàm Khanh: "..."
Đột nhiên lật xe.
Trí mạng nhất.
Đàm Khanh đảo tròn mắt, thật sự là cái khó ló cái khôn nghĩ ra ý tưởng mất bò mới lo làm chuồng, chỉ có thể đưa tay luống cuống gãi gãi ga giường, giả chết nói: "Tui không biết anh đang nói cái gì."
Tất cả suy nghĩ đều đã làm rõ toàn bộ ở trên đường về, thấy Đàm Khanh co quắp, trong giọng nói của Hạ Minh Ngọc lộ ra vẻ bình tĩnh.
Anh hơi nhấc mắt, lãnh đạm nói: "Vậy có muốn đưa Đàm Kỷ Kỷ đến viện nghiên cứu sinh vật, để nó khóc lớn cho em nghe không?"
Đàm Khanh xù lông, hung ác nói: "Hạ Minh Ngọc, tui tuyệt đối sẽ không cho phép anh đưa con đến những chỗ đó!"
"Vì sao lại hung ác như thế?"
Hạ Minh Ngọc đứng lên, kéo lại cổ tay Đàm Khanh, trở tay một cái, đặt hắn lên trên giường lớn sau lưng.
"Không phải mất trí nhớ sao? Không phải không nhớ rõ con sao? Đàm Khanh, em còn muốn diễn cái gì nữa?"
Đàm Khanh bị Hạ Minh Ngọc đặt dưới thân, cái bụng và hầu kết yếu ớt nhất đều hiện ra bên ngoài.
Đối với hồ ly mà nói, đây là một tư thế không có chút cảm giác an toàn nào.
Mà từ trước đến nay Đàm Khanh chỉ thích tự nắm giữ tiết tấu, không thích nhất loại tư thế bị khống chế này.
Hai cánh tay đều bị Hạ Minh Ngọc đặt lên đỉnh đầu.
Đàm Khanh cố gắng nửa ngày, vậy mà phát hiện không thể thoát ra khỏi dưới người Hạ Minh Ngọc một chút nào.
Gặp quỷ!
Đàm Khanh chưa từng bị con người bình thường chèn ép như thế, luống cuống tay chân nửa ngày.
Phát hiện không chỉ không thể thoát, ngược lại bị một vật cứng rắn rất kỳ quái đè lên trên bụng.
Đàm Khanh ngẩn người, mờ mịt ngửa mặt lên, nhìn thoáng qua Hạ Minh Ngọc đang đè trên người hắn.
Trong đôi mắt bình thường lãnh đạm không gợn sóng như giếng sâu kia, chiếu ra một cái bóng nho nhỏ của hắn.
Lửa lớn càng đốt càng cháy trong cái bóng đó.
Hạ Minh Ngọc cúi người, hôn một cái lên trên chóp mũi Đàm Khanh, trầm thấp nói: "Đàm Khanh, anh vẫn luôn muốn từ từ. Nhưng hôm nay anh đột nhiên phát hiện, anh đã cho em quá nhiều tự do rồi."