Màn đêm trong nước dần dần thâm trầm, nhưng mà cuộc chiến trên Weibo vẫn chưa bị dập tắt, ngược lại càng ngày càng có nhiều quần chúng ăn dưa gia nhập mà càng thêm náo nhiệt.
Mấy giờ sau, bộ phận quan hệ xã hội của Thịnh Kinh entertainment và trụ sở chính của Hạ thị không thể không ngồi dậy trong mơ, vác cặp mắt gấu trúc đến văn phòng bắt đầu tăng ca.
Vì sao phải tăng ca?
Sao bọn họ biết được!?
Nhưng vấn đề đã nghiêm trọng đến vậy, có vẻ nếu không tăng ca thì không hay lắm.
Nhưng mà.
Bây giờ Đàm Khanh đã leo lên hot search trên Weibo, còn một người nữa không biết tên mà đám dân mạng đặt cược cho đến nay vẫn còn chưa cho ra bất kì câu trả lời chắc chắn gì.
Mà về phần người đại diện của Đàm Khanh—
Đó là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ đấy!
Ai biết được tối nay ông chủ của bọn họ đang ở trên giường minh tinh nào.
Thật có lỗi.
Quấy rầy.
Bởi vì là công ty truyền hình điện ảnh đang nổi, trong phòng quan hệ xã hội của Thịnh Kinh entertainment có khá nhiều phái nữ.
Lúc này đã sắp đến ba giờ sáng, trong văn phòng toàn là tiếng quỷ khóc sói tru.
Bộ phận PR từ quản lý đến nhân viên đều đắp mặt nạ SI – II đắt đỏ, duy trì tư thế ngồi xổm yoga trên vị trí của riêng mình, ngón tay lướt như bay trên phần bình luận mới nhất của Weibo.
Trong văn phòng sáng đèn dịu dàng chiếu lên những khuôn mặt đắp mặt nạ trắng bệch cùng với sắc mặt u ám của những quần chúng khác trong phòng quan hệ xã hội bị ép tăng ca.
Hai mươi phút sau.
Nữ quản lý có mái tóc xoăn nâu lấy mặt nạ trên mặt xuống, lại đắp thêm một lớp mặt nạ bùn rong biển, sắc mặt chết lặng nói: "Tôi đã là người đầu ba rồi, không muốn nửa đêm còn bị buộc rời giường ăn cẩu lương đâu."
Phó quản lý chuyển ánh mắt khỏi mành hình máy tính lên trên đôi môi đóng đóng mở mở của cô trên lớp mặt nạ: "Tôi cảm thấy người này chính là Hạ Minh Ngọc, mọi người có ý kiến gì không?"
Thành viên số một tích cực đáp lại: "Không có, tôi cược hai bình nước hoa mai, đây chính là Hạ đổng."
Thành viên số hai lấy đôi lens xuống rửa ráy sạch sẽ, lạnh lùng như giống như sát thủ không có tình cảm: "Tôi thêm một chai dưỡng da Sisley, lại thêm một thỏi son TF."
Ý kiến đã được các thành viên trong phòng tích cực đáp lại.
Quản lý vỗ máy tính, mái tóc xoăn vẽ ra một đường cong trên không trung: "Rất tốt, Đàm Khanh là tuyệt nhất, Đàm Khanh là vô tội, cho dù Đàm Khanh có kết hôn thì cũng là bị bá tổng lừa gạt dụ dỗ. Tóm lại không có bất kì liên quan nào đến Đàm Khanh của chúng ta, cậu ấy chính là đứa bé đơn thuẩn nhất ngành giải trí, hiểu chưa?"
Đám người: "Hiểu!"
Phó quản lý lập tức cầm điện thoại lên: "Mọi người về trước đi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho phòng điều phối của Hạ thị."
Trụ sở chính của Hạ thị ở vị trí giao nhau của vành đai số ba và số bốn.
Cách phố trung tâm thương mại không xa, giao thông tiện lợi, xung quanh là công viên vườn hoa.
Từ tiền lương đến chia hoa hồng, phúc lợi đãi ngộ bảo đảm cho nhân viên luôn hơn hẳn những nơi khác.
Tất cả những điều này đều nhờ việc bọn họ có một ông chủ đáng tin cậy nhất.
Mà bây giờ.
Bọn họ lại vì sinh hoạt cá nhân của ông chủ mà tan nát cõi lòng.
Bên trong tòa nhà Hạ thị cao chót vót, ngoại trừ đèn trong hành lang và phòng bảo vệ sáng mỗi ngày, chính sách không tăng ca giữ vững hai năm đã tan vỡ với việc toàn bộ thành viên có mặt đông đủ vào nửa đêm, sắc mặt nghiêm trọng ngồi trong văn phòng.
Quản lý Thiệu của phòng điều phối tốt nghiệp loại giỏi trong nước, sinh viên tài cao của cả hai chuyên ngành tâm lý và quan hệ xã hội của Ivy League, vừa tốt nghiệp đã được Hạ Minh Ngọc mời vào.
Sau tám năm công tác yên bình, rốt cuộc cuộc sống đã ra tay với một quản lý nhỏ như anh ta.
Quản lý Thiệu không thể thành công sống về đêm thở dài một hơi, dùng bút gõ lên bàn: "Hạ đổng đang ở nước ngoài, tạm thời còn chưa có bất kì câu trả lời nào. Vừa rồi Thịnh Kinh entertainment gọi điện thoại đến, nói chúng ta chỉ cần không đưa ra quyết định có hại cho danh dự của Đàm Khanh, chắc chắc bọn họ sẽ nhất trí phối hợp."
Một nhân viên trung thực ngẫm nghĩ: "Có nghĩa là bên phía bọn họ sẽ không trả lời?"
Quản lý Thiệu lắc đầu: "Nói chính xác là đẩy trách nhiệm cho chúng ta."
Đám người Hạ thị: "..."
Nhân viên đi làm ở Hạ thị chỉ cần nhìn thấy Hạ Minh Ngọc mấy lần, đều có thể dễ dàng nhận ra người còn lại trong bức ảnh là ông chủ của bọn họ.
Việc liên quan đến chuyện tình cảm của sếp, ai mà dám chưa thông qua chỉ thị của sếp đã tùy tiện lên tiếng thay sếp chứ?
Đám người trong văn phòng trầm tư nửa ngày.
Một giọng nói rụt rè vang lên: "Quản lý, trước khi ông chủ đi đã tạm thời giao trách nhiệm giao cho trợ lý Lâm phải không?"
"Đúng đúng đúng, chắc chắn trợ lý Lâm sẽ hiểu rõ hành động của ông chủ, nếu không chúng ta cứ đẩy trách nhiệm..."
Quản lý Thiệu: "..."
Lâm Vũ trúng chiêu cuối cùng: "..."
Lâm Vũ cảm thấy mình đã nhanh chóng già đi khi bị đánh thức lúc nửa đêm, tang thương cầm điện thoại, nhìn số tiền đỏ như máu bên trên Weibo.
Lần đầu tiên cảm giác được, ngay cả tăng lương cũng không thể an ủi được trái tim đã bị thương của mình.
Vì sao người phải chịu đau thương luôn luôn là hắn.
Lâm Vũ đứng dậy khỏi giường, lạnh lẽo phiền muộn pha cho mình một cốc cà phê ấm.
Sau đó mới ngồi xuống ghế sô pha.
Đang muốn kiên trì gọi điện thoại cho ông chủ, điện thoại để ở trên bàn đã vang lên trước một bước.
Lâm Vũ nhìn thoáng qua màn hình.
Dung Thịnh.
Lâm Vũ cầm điện thoại lên: "Dung tổng?"
Bên phía Dung Thịnh vẫn ồn ào như cũ, tiềng cười đùa của phụ nữ và ăn uống linh đình vang lên bên tai không dứt.
Ngay cả bản thân Dung Thịnh cũng có vẻ hơi say: "Lâm Vũ à, cậu đã xem Weibo chưa?"
Đương nhiên là Lâm Vũ đã xem rồi: "Tôi đã biết chuyện trên Weibo rồi, Dung tổng, ngài muốn liên lạc với ông chủ sao?"
Không biết rốt cuộc Dung Thịnh đã uống bao nhiêu, nói một vài câu nghe không hiểu, có thể cảm giác được ngay cả lưỡi của hắn ta cũng có chút sưng lên: "Không, không cần liên lạc với cậu ta! Tôi chỉ cần, gọi điện thoại cho cậu!"
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ không thể không mệt tâm trò chuyện cùng con ma men: "Được rồi, Dung tổng. Ý của ngài là, muốn để tôi xác nhận chuyện này với ông chủ sao?"
Dung Thịnh lảo đảo một chút, say khướt trả lời: "Đúng, câu hỏi cậu ta một chút... Hỏi cậu ta có cần ông đây đè chuyện này xuống cho cậu ta và Khanh Khanh hay không."
Lâm Vũ chỉ có thể nói: "Tôi biết rồi, Dung tổng. Nhưng mà tôi cảm thấy ngài và ông chủ là bạn tốt, nếu không ngài tự nói với ông chủ thì càng tốt hơn."
"Cái rắm!"
Dung Thịnh mắng một câu thô tục, "Ông đây không gọi điện thoại cho cậu ta, mẹ nó có mặt mũi thì cứ để ông đây tự gọi cho cậu ta xem?!"
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ thực sự không để ý tới việc giải thích câu nói này, tưởng rằng Dung Thịnh uống say nói mò: "Dung tổng?"
Lần này qua một hồi lâu, Dung Thịnh mới đứt quãng nói: "Ông đây không. Không có ghen ghét cậu ta! Tôi chỉ, đờ mờ, sao cậu ta lại gặp may mắn như vậy! Mẹ nó còn lừa người ta ra nước ngoài kết hôn!"
Lâm Vũ: "..."
Dung Thịnh ợ rượu: "Được rồi, anh em tốt... Ông đây không tính toán với cậu ta. Cậu, cảm ơn cậu ta đã tìm bác sĩ cho Dung Tấn Khang giúp tôi! Tên kia chữa phía dưới cho Dung Tấn Khang không tệ, mặc dù trông thì ngon mà không dùng được — cúp đây."
Lâm Vũ: "..."
Bệnh tâm thần năm nào cũng có.
Năm nay đặc biệt nhiều.
Lâm Vũ không thể thành công đẩy trách nhiệm cho Dung Thịnh, đành phải oan ức gọi điện thoại.
Cuộc gọi kết nối.