Nhưng thoáng cái cậu lại thấy trên mặt đất có một khối rubic.
Một cái rubic bẩn thiểu bị đảo loạn.
Yến Cải im lặng một lát, cúi người nhặt khối rubic lên.
Từ nhỏ cậu còn chưa chơi qua thứ đồ này, chỉ có thể xem người khác chơi, với người khác mà nói đây là thứ đã chơi chán nhưng cậu lại cảm thấy rất mới lạ.
Chỉ là với cậu mà nói một khối rubic vẫn quá đơn giản.
Không lâu sau, cậu đã tìm ra quy luật, khôi phục sáu mặt của khối rubic này về hình dáng ban đầu.
Yến Cải chán ghét đặt khối rubic lên trên bàn, cảm thấy cuộc sống cũng chỉ có vậy, giống như khối rubic này, đối với người khác mà nói là rất phức tạp, cần xem xét nhiều thứ nhưng với cậu mà nói lại rất đơn giản ngắn gọn, chỉ cần suy nghĩ thế nào để sống sót là được.
Cậu lật một mặt khối rubic lên.
Và đúng lúc này, cậu chợt nhận ra, thì ra thứ bẩn thỉu bên ngoài mà mình thấy trước đó cũng không phải là do rubic bẩn mà vì phía trên có vẽ vài thứ.
Những mặt màu sáng được bút đen vẽ lên "Cố lên", "Cuộc sống sẽ tốt hơn", hai mặt màu đậm thì vẽ hình hai nhân vật hoạt hình đáng yêu, đôi mắt cười thành một đường cong cong.
Là đồ vật chẳng ra làm sao.
Nhưng chính là loại vẽ vời đơn giản này lại cắm rễ một cách quái lạ trong lòng Yến Cải, khiến nội tâm lạnh lùng của cậu dần bình thản lại, cũng dần trở nên chua xót, loại cảm giác chua xót này lập tức di chuyển ra khắp người, cậu không thể không giơ tay che trán, để tránh mình biểu hiện ra một mặt yếu ớt.
Ánh đèn ngoài cửa sổ sáng lên, bên trong căn phòng tối đen của Yến Cải cũng dần sáng lên ánh đèn bàn mờ mờ.
Một lúc sau, cậu duỗi ngón tay với những khớp xương rõ ràng nhặt vài tờ giấy từ trong cặp sách ra, mở một trong những tờ bên trong đó ra, bắt đầu so sánh chữ viết của hai bên.
Nhìn vài giây, Yến Cải lộ ra nụ cười nhàn nhạt lại thu tờ giấy về.
Gió mát thổi vào trong phòng, thổi cho những túi nhựa bay phần phật liên hồi.
Mặt mày Yến Cải vẫn bình thản, nhìn về một túi nằm trong góc hẻo lánh kia, đó là lúc đánh cờ ở công viên có người đưa cho cậu.
Cậu đưa tay lấy từ trong túi ra một tờ giấy quảng cáo, lẳng lặng nhìn chữ viết phía trên.
Toàn bộ đều giống hệt nhau.
Mà chữ viết này cậu gần như có thể xác định là đi ra từ chỗ bạn cùng bàn của cậu.
Yến Cải biết mình không nên từ chối lòng tốt này, cậu bình tĩnh trải phẳng tờ giấy quảng cáo, nghiêm túc đọc quảng cáo tuyển dụng bên trên giấy.
Cuốc sống có thể tuyệt vọng nhưng luôn phải tiếp tục.
Vào tháng mười cũng là lúc liên tục có những lần kiểm tra lớn nhỏ diễn ra.
Thành tích của Lam Tiểu Thước từng bước một đi lên, gần như trở thành một kỳ quan cần thí nghiệm của lớp A, rất nhiều