Yến Cải nhìn ông chủ, khói bay vào mắt cậu, cậu chớp mắt, cuộc trò chuyện giữa ông chủ và bác sĩ trước mặt vẫn chưa dừng lại, bầu không khí căng thẳng đến mức hai người có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
Yến Cải đột nhiên cầm hộp tiến lên một bước, mở ra, lộ ra các loại thuốc được xếp bên trong.
Ông chủ bị doạ cho giật mình, vội buông chân đang bắt chéo hỏi: “Cậu làm gì vậy?”Yến Cải nhếch mắt, âm thanh trầm thấp: “Tất cả thành phần của thuốc đều có trong danh sách, mỗi phản ứng sinh học đều có trong ổ USB, ông còn cần gì nữa không?”Ông chủ bình tĩnh lại, nghiêm trọng nói: “Phải không? Ai biết được liệu mọi người có ổn không khi uống vào, các anh chỉ dùng một con chuột bạch—chết tiệt!”Ông chủ nói được một nửa, Yến Cải đã cầm hai viên thuốc lên mở ra, cậu làm mau lẹ, cũng không uống nước gì cả, cứ vậy mà nuốt xuống.
Nhưng không ai biết được cậu chỉ đem thuốc đặt ở bên miệng.
Xung quanh ồ lên ồn ào, giống như Yến Cải làm chuyện gì kinh thiên động địa.
Nhưng mà thật ra chuyện này cũng kinh động lắm rồi.
Trực tiếp nuốt viên thuốc mới chỉ được kiểm nghiệm một lần, ai mà biết sau đó có di chứng gì hay không.
Mọi người xung quanh không nói nên lời, không biết do Yến Cải tự tin quá mức hay tuyệt vọng quá rồi, tóm lại không ai hiểu vì sao cậu lại dám làm như vậy.
Không thể chỉ vì giành lấy công việc kinh doanh.
Mà đến mạng của bản thân cũng không cần!Người bên cạnh ông chủ nhanh chóng chạy đến bàn cà phê, ngồi xổm xuống nhìn thuốc nhỏ mắt rồi báo cáo: “Là hàng mới, trông khác hẳn với mẫu cũ.
Chúng ta cần phải điều tra chi tiết.
”Ông chủ quơ tay: “Cậu đi điều tra.
”Người nọ nhanh chóng xách thuốc lên mang đi.
Dáng người Yến Cải cao ngất, đôi mắt nặng trĩu, trong mắt có sự quyết tâm mà người khác không nhìn thấy được.
Cậu xoay lại hướng dẫn rồi giới thiệu với ông chủ: “Hai viên một lần, tôi sẽ bắt đầu uống từ bây giờ.
Nếu có vấn đề gì thì sẽ xuất hiện trong vòng 48 giờ”.
Vẻ mặt ông chủ cực kỳ nghiêm túc.
Yến Cải “a” một cái, nói bổ sung: “Trước kia tôi đã đi kiểm tra sức khoẻ, sức khoẻ của tôi không có vấn đề gì.
”Hiện trường tĩnh lặng đến đáng sợ, thậm chí có vài người muốn vỗ tay cho Yến Cải.
Ông chủ ngồi trên ghế sô pha, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, khói thuốc bay mù mịt, tàn thuốc nóng hổi rơi trên đùi ông.
Ông chủ đột nhiên thông suốt, vẫy tay, cho người ghi lại tình hình của Yến Cải và quyết định đợi hai ngày xem tình hình như thế nào mới tiếp tục mua hàng.
Cuộc giao dịch được tiến hành vào buổi chiều, khi ra khỏi phố nam đã là đêm khuya, một số cửa hàng quanh đó đã đóng cửa, ánh trăng rải rác vài nơi.
Khi hai người đang đi bộ trở về phòng khám.
Ban đầu bác sĩ không lên tiếng, không biết qua bao lâu ông nhìn điện thoại rồi đột nhiên hỏi Yến Cải: “Không phải cậu luôn muốn rời khỏi phòng khám này của chúng ta sao nay lại liều mạng vậy?”Yến Cải: “Không cái gì, chỉ là tin tưởng mấy cái nghiên cứu này thôi.
”Bác sĩ không biết nên nói gì nữa.
Một lúc sau, ông nói: “Có chuyện liên quan đến cậu…Ê…, có phải cậu nghĩ chúng tôi làm thuốc giả đúng không?”Hơi thở của Yến Cải chậm lại.
Cậu lạnh giọng: “Không có.
”“Nói dối.
” Bác sĩ cười cười: “Tôi thấy cậu khẩn trương rồi kìa, nhưng mà tôi cũng nói cho cậu biết rằng mặc dù tôi lén nghiên cứu nhưng không hề vi phạm pháp luật đâu nhé.
”Sợi dây căng thẳng trong lòng Yến Cải thoáng nới lỏng một chút.
Bác sĩ nói tiếp: “Tôi là thành viên của Viện nghiên cứu dược phẩm, một người bạn của tôi có phòng thí nghiệm riêng ở châu u, có rất nhiều người trong lĩnh vực chuyên môn là bạn của anh ấy ở Trung Quốc, tôi được giao nhiệm vụ giúp anh ấy thành lập một cơ sở quy mô lớn, phòng thí nghiệm ở đấy có đủ tiêu chuẩn.
”Yến