Tiêu Lạc - nhà khoa học thiên tài trẻ nhất trong viện nghiên toàn cầu. Nhưng mạch não khác thường khiến cho đồng nghiệp của cô cùng lúc tẩy chay, cô lập cô lại. Nhưng Tiêu Lạc không quan tâm, điều duy nhất khiến cô chú ý chính là bàn thí nghiệm kia.
Tiêu Lạc có thể thức trắng đến ba bốn hôm chỉ để tra cứu một thứ gì đó. Thậm chí những báo cáo của cô cũng hoàn toàn đi ngược với số đông, ban đầu Tiêu Lạc bị cấp trên khiển trách, đồng nghiệp coi thường còn nói cô hữu danh vô thực. Nhưng qua một khoảng thời gian, côn trình nghiên cứu được đưa vào thực tế đã xảy ra lỗi như trong báo cáo của cô.
Điều này giúp cô được cấp trên chú ý, đưa cô vào top nghiên cứu chính. Nhưng vì ít nói, ít chia sẻ cùng các bản kế hoạch lập dị khiến những thiên tài top đầu cũng nhức đầu với cô.
Đêm khuya, sau một ngày làm việc, Tiêu Lạc về nhà lại vùi đầu trong phòng thí nghiệm, chính vì thói quen xấu này đã lấy đi của thế giới một thiên tài...
Khí gas nhà cô bị rò rỉ nhưng mãi đến khi phát nổ Tiêu Lạc mới nhận ra... Khi phòng cháy đến nơi, bọn họ muốn đưa cô xuống nhưng Tiêu Lạc lại nhìn sang công trình nghiên cứu bấy lâu. Định hình vài giây sau, Tiêu Lạc đem tất cả tài liệu cùng bình thuốc đưa cho lính cứu hỏa -"Nhất định phải đem nó nguyên vẹn đến viện nghiên cứu"- Đó là câu nói cuối cùng mà vị tiến sĩ khoa học nói ra.
Một thanh xà từ nhà rơi xuống đè vào cơ thể cô, sự nóng cháy của ngọn lửa khiến Tiêu Lạc đau đớn, đến khi cô dần rơi vào bể ý thức vô tận.
Đồng nghiệp khi nghe xong không khỏi trầm mặc, ai cũng mang một cảm xúc khó tả. Cô gái này quá lập dị nhưng là một nhà khoa học chân chính, sinh ra vì khoa học, chết cũng vì khoa học... Không phụ đi tính mạng của cô, bọn họ đã tiếp tục nghiên cứu, nhờ bình thuốc cũng tài liệu cô để lại mà cứu sống được hàng người.
Bọn họ nhớ lại lúc Tiêu Lạc trình bày ý kiến lấy khắc trị khắc làm cho ai cũng khinh bỉ nhưng không ngờ nó đã thành công.
Đây là thành quả của cô, của nhà khoa học 'điên' Tiêu Lạc.
...\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*...
Nằm giữa không gian vũ trụ đầy tinh tú tuyệt đẹp, Tiêu Lạc mặt không biểu tình mà ngồi đấy.
Từ lúc chết đi, cô đã ở đây, tính đến nay cũng đã mấy ngày, không có diêm vương, không có mạnh bà,... mà nhân gian thường kể khiến cô hứng thú lắm nhưng qua mấy ngày nghiên cứu chẳng có gì cả.
Không gian không thể chạm vào, thật khó để phân biệt nó làm bằng vật chất gì. Thậm chí dòng chảy không khí