Năm đó, Nhật Nguyệt mang theo mệnh sát thân, rất phù hợp gả cho hung thần. Đây chính là quẻ cát mệnh mà tư tế của làng đã đoán trước từ khi nàng ta sinh ra.
Mà ngay lúc này, người dân trong rừng lại tìm thấy một đứa trẻ có mệnh thiên cát. Nếu là phàm nhân thì phú quý cả đời, còn nếu tu hành lại là thiên kiếp cũng phải e sợ.
Trưởng làng lại là một người luyện tà thuật, lão biết cách tráo mệnh. Lão không muốn con gái mình chết, không muốn hiến con gái cho hung thần - chủ nhân của lão...
Căn mệnh tuyệt đẹp cứ thẫn thờ trên tay lão, đứa trẻ bị mất căn mệnh đầy đau đớn khóc lớn, nhưng lão không quan tâm, nhẹ nhàng với con gái mà đem hai căn mệnh tráo đổi. Lão biết hậu quả của việc này rất đáng sợ, một vị thượng tiên tương lai mất đi sẽ gây nghi ngờ với thiên đạo, lão cứu sống Tuệ Hoa, nhận thành đứa con nuôi của mình.
Sỉ nhục, nhục nhã lão đem lại, cuối cùng đem nàng quăng đến chỗ hung thần lại không ngờ khi vừa chạm vào nàng, hắn lại phát hiện ra vòng kim quang hộ thân ở nàng, sợ đắc tội thiên địa, thả nàng trở về. Lão truyền lời cho người dân là nàng mang lại điềm hung hiểm mà đóng đinh, chôn sống.
Không ngờ căn mệnh mất đi Tuệ Hoa vẫn phi thăng được, còn có thiên nhiên làm chỗ dựa khiến con gái lão bị coi thường. Nhưng không có căn mệnh khiến Tuệ Hoa bị coi thường...
Tiêu Lạc nhìn căn mệnh trên tay, lòng bất giác đau thắt lại. Đây là phản ứng của Tuệ Hoa sao? Bao năm vì hai chữ căn mệnh mà bản thân bị chế giễu sau lưng, bị hành hạ từ thể xác đến tinh thần. Cũng chỉ vì hai chữ căn mệnh...
- "Thượng tiên, quá khứ không thể cùng nàng trải qua, nhưng tương lai ta sẽ khiến toàn bộ những kẻ trong quá khứ phải trả giá"- Đoạt Mệnh nắm lấy tay nàng, đầy ôn nhu nói.
Tiêu Lạc cảm thấy chóp mũi hơi cay, y chưa từng thất hứa, từ trước đến nay cũng chưa từng thất hứa. Y theo nàng qua từng thế giới, mặc kệ tính mạng, mặc kệ nguy hiểm luôn theo bên nàng từng nơi.
"Tiểu thư, ta sẽ ở bên cạnh người mãi mãi. Chỉ mong tiểu thư đừng rời xa ta"
Chỉ một lời hứa vu vơ nhưng lại mang nó suốt kiếp, ngươi là đồ ngốc.
- "Ngươi không được quên... không được quên"- Cảm xúc vỡ òa cuối cùng cũng không nhịn được, y không quên... chỉ có nàng đã quên.
Tiêu Lạc vùi mặt vào bờ ngực rắn chắc kia, chịu những nỗi dằn vặt từ ký ức mang đến.
Đoạt Mệnh im lặng, làm chỗ dựa cho nàng những lúc yếu đuối nhất...
•
Nhật Nguyệt đắm mình trong mồ hôi, đứa trẻ trong bụng không ngừng ngọ nguậy đòi ra nhưng nàng ta lại không sinh được. Tinh Thông thấy căn mệnh của muội muội đã biến mất, hắn nổi điên. Rõ ràng đã cho người canh gác rất kỹ, sao có thể...
- "Gặp mặt nữa rồi, Tinh Thông lão quân"- Nam nhân cầm thanh đao quen thuộc tiến vào. Trên tay còn cầm một miếng táo cắn dở.
- "Phong Thần thượng tiên "- Hắn nhíu mày, nghi hoặc sao tên thái tử
vô tri này lại ở đây.
- "Con ta hay con ngươi, sao ngươi lại sốt ruột thế?"- Phong Thần vừa cười vừa cắn một ngụm táo nữa.
- "Ta chỉ là lo cho muội muội của mình thôi, thái tử bớt đùa"- Tinh Thông cười cười, nhưng đáy mắt lại toát lên tia không vui.
Phong Thần nhún vai -"Nàng ta chết thì thôi, bổn thái tử ta còn nhiều mỹ nữ khác đang chờ"- Hàm ý đầy coi thường Nhật Nguyệt, hoàn toàn coi nàng là công cụ phát tiết.
- "Thái tử..."- Hắn gằn giọng đầy tức giận.
Phong Thần nhếch mép đầy khinh bỉ -"Ta làm sao? Với lại con ngươi thì ngươi lo đi, sao lại tỏ thái độ với ta"- Hắn quăng hạt táo thẳng vào nữ nhân đang thở khó khăn nhìn mình.
Tinh Thông trợn mắt đầy kinh ngạc, chưa kịp hiểu chuyện gì, tiếng thét thê lương của người thương đã kéo hắn vào trong.
Đứa trẻ được sinh ra không có căn mệnh của Nhật Nguyệt bao bọc không thể tránh khỏi hậu quả của việc cận huyết.
- "Kẻ nào canh chừng ra đây hết cho ta"- Hắn tức giận gọi người vào nhưng một hồi vẫn không có động tĩnh, khi chân tướng đến nơi chỉ có Phong Thần vẫn cười nhìn mình.
Phong Thần liếm môi, cái vẻ vô tri thường thường chỉ biết đánh nhau nay đã thay thế bộ dạng của một con cáo già, có phong thái khá giống với thiên đế -"Tinh Thông lão quân, hai huynh muội ngươi tính cũng thật hay"-
- "Đến cả nương tử của thúc thúc cũng dám tính kế?"- Phong Thần nhướn mày đầy thích thú với kẻ dám khiêu chiến với người thù dai như Đoạt Mệnh.
- "Thúc thúc?"- Tinh Thông ngạc nhiên thốt ra
- "Không biết sao? Tưởng mình là chủ vở kịch, không ngờ lại kẻ diễn tuồng"- Hắn bật cười lớn -"Còn muốn lật đổ phụ hoàng? Muốn ta đỡ giúp ngươi đứa trẻ này sao? Xem lại mình là ai chưa?"-
- "Ma - tiên hai giới...."- Không phải rất là mâu thuẫn sao?
Lời chưa kịp nói, ma khí đã tràn vào tẩm cung của Nhật Nguyệt.
- "Chúng tiên các ngươi nếu yên phận thì không sao, nhưng muốn làm phản thì hỏi qua ý kiến ma giới chưa?"- Phong Thần không phải kẻ ngu, hắn thường thường không tỏ ra mình thông minh, hắn muốn xem kẻ muốn lợi dụng mình có thể làm được gì.
Kể cả vở kịch tân hôn hôm đó, chỉ có thể làm vậy Tuệ Hoa mới có thể đường đường chính chính thoát thiên giới. Tất cả tam giới đều bị hai kẻ đứng đầu tiên - ma lừa gạt cả rồi.