Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em

Quá Khứ (5): Ái Tình Hóa Bi Thương


trước sau

Tình cảm tựa như khúc nhạc cầm, đôi khi trầm bổng êm dịu, đôi khi ngân vang náo nhịp, nhưng dù như thế nào cũng quy về tĩnh lặng.

- "Cảnh Nhiên, ngươi đã làm gì khiến cho muội muội ta si tình như vậy"- Tử Ngạn ngắm nhìn chân dung năm đó mà đích thân Cảnh Nhiên họa nên Tiêu Lạc.

Thế nhân có câu: Kẻ dành nhiều tình cảm nhất chính là kẻ thua cuộc.

Cũng đúng đó, Tử Ngạn đã từng hứa với lòng nhất định sẽ không ích kỷ, độc ác như Tử Hồ Điệp, nhưng sau này khi hắn gặp chuyện, nàng cũng chẳng phải sa vào lệ khí đó sao.

Tỷ muội chúng ta đúng là những chủ thần tệ hại nhất.



Dùng huyết tanh làm chất dẫn, dùng năng lượng của Tiêu Lạc để đánh lừa, dùng cơ thể Cảnh Nhiên làm thế thân.

- "Nhiên..."- Tiêu Lạc chớp mắt chỉ có thể đứng nhìn y bị tinh tú vây hãm mà mang đi.

Tâm can như bị ai xé nát, nước mắt đã khô giờ lại vương, nguồn năng không ổn định lần nữa rung chuyển.

- "Hừ, chủ thần tương lai cũng sẽ có kết cục như thế này khi phản ta"- Tử Hồ Điệp nắm chặt mái tóc của Tử Ngạn, ném nàng một cái thật mạnh xuống đất.

Tử Ngạn thân mang vết tích của một cuộc chiến đẫm máu.

- "Sói non muốn đấu ta? Ngu ngốc"- Tử Hồ Điệp nhìn những kẻ dám cấu kết nhau hãm hại mình mà cười khẩy.

Tử Ngạn khó khăn ngăn chặn tim mình đã bị phá vỡ mà hướng mắt về Tiêu Lạc, chỉ thấy muội muội mình cúi đầu, cái gì cũng không nói.

- "Tiêu Lạc..."- Nàng khó khăn gọi.

Ánh mắt của Tiêu Lạc bỗng chốc thay đổi, nó trở nên lạnh lẽo hơn, không gian xung quanh cũng theo đó lạnh đi.

Tinh tú muốn tấn công nàng lần nữa, nhưng chỉ một cái nắm tay đã bóp nát toàn bộ sức mạnh của tinh tú. Sát khí tựa như thủy triều cuồn cuộn tràn vào địa đàng hoàn mỹ. Nó bao quanh lấy Tử Ngạn, từ từ đem nàng ta cuốn vào bên trong.

- "Tạp loài mà muốn thế chỗ của bọn ta?"- Tiêu Lạc cười nhạt.

Cỗ lệ khí đi đến đâu lại quấn thành máu tanh đến đó, Tiêu Lạc không còn nhận thức về nhân sinh nữa. Nàng gặp ai chính là giết, sức mạnh như vũ bão càn quét tất cả chướng ngại trên đường nàng bước qua.

Tử Ngạn biết cái thứ năng lượng nàng sợ hãi nhất cũng đã xuất hiện. Cái thứ năng lượng tàn ác mà không có bất kì ai có thể kiểm soát.

Theo như truyền thuyết, thần điện chỉ sinh ra hai vị chủ thần cùng một lúc khi năng lượng tà ác đã lấp đầy, đứa trẻ được sinh ra không có năng lượng ổn định, nhiệm vụ đầu tiên của tân chủ thần chính là giết chết muội muội ngay khi ấy. Nhưng Tử Ngạn đã không làm vậy...

- "Cảnh Nhiên thấy ngươi như vậy sẽ vui sao?"- Tử Ngạn từ trong sát khí vọng ra, nàng chỉ mong muội muội mình nghe thấy mà tỉnh giấc.

Tiêu Lạc dường như không nghe, đơn giản mà đồ thán sinh linh theo bản năng hung tàn vẫy gọi.

- "Tiểu thư..."- Tận sâu trong tâm can bị tổn thương, bản chất tĩnh lặng đang giấu mình vì tổn thương lại nghe tiếng gọi yếu
ớt của người thương.

Hành động trong một lát bị đình trệ, sát khí cũng vơi đi phần nào, Tiêu Lạc khó khăn chống đỡ bản năng khát máu -"Nhiên... ngươi ở đâu?"-

Hơi ấm của y, cái ôm ấm áp mà Tiêu Lạc tưởng chừng đã vụt mất lại an yên mà xuất hiện.

Cảnh Huyền dùng chính huyết của mình để duy trì hồn phách đang dần bị phân tán của y, thấy có tác dụng, hắn liền không ngần ngại dùng càng nhiều máu hơn. Một tay duy trì pháp trận tụ hồn, một tay đỡ Tử Ngạn khỏi sát khí vòng quanh.

- ""Tiểu thư... phong vân vô tận, hoa nở hoa tàn, hương bay cao cũng sẽ tan theo mây khói, nhưng hãy nhớ ta sẽ luôn ở bên cạnh người"- Cảnh Nhiên xóa nhòa đi những giọt nước mắt long lanh đang chảy xuống của người con gái mình yêu.

Tiêu Lạc quơ tay về phía Cảnh Nhiên, nhưng chỉ còn lại tàn hồn đang tan biến.

Cảm giác sức mạnh đã không thể kiểm soát, Tiêu Lạc dùng ánh mắt cầu khẩn với Tử Ngạn -"Tỷ tỷ, muội không thể kiểm soát mình được nữa... "- Lời vừa dứt, sát khí vừa vơi đi lại dày đặc, thần điện ban đầu là một màu trắng tinh tươm, bây giờ chỉ còn máu và máu, xác thần nằm la liệt gần như có thể chất cao thành núi.

Ngay lúc cấp bách nhất, ngay lúc mọi thứ sắp bị Tiêu Lạc phá hủy, một nhát kiếm đâm xuyên hồn phách của nàng, khiến nó chia thành năm xẻ thành bảy.

- "Tỷ tỷ, là muội vô dụng..."- Đã đi đến bước đường này, trách thì trách tình cảm đã chi phối quá nhiều.

Tử Ngạn tận mắt chứng kiến muội muội của mình rời đi, Cảnh Huyền điềm nhiên lau đi vết tích trên thanh kiếm -"Vô dụng thì nên chết"-

- "Ngôi vị chủ thần, cũng chỉ có thể thuộc về con gái của chủ thần mà thôi"- Cảnh Huyền phản bội nàng, phản bội mọi người, vì sao nước cờ này lại thua hóa ra là có kẻ đã tráo cờ.

- "Hóa ra cũng chỉ là giả dối"- Tử Ngạn phất tay tự cười mình ngu ngốc khi tin vào hắn.

Tử Ngạn chua chát nói -"Ta không thích thua, dù có đánh đổi cái giá nào cũng không thích thua cuộc. Nhìn thần đàn mà ngươi cố sức giữ lấy cho chủ thần của mình đi"- Nàng không thích thua cuộc, dù có nhiễm phải oán hận thế tục cũng không thể thua, đặc biệt là trước người nàng đã trao ái tình, càng không được phép thất bại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện