Bóng tối tràn ngập cả căn phòng, Tiêu Lạc khép hờ mắt. Tiếng máy móc vang lên
\[Ký chủ, mức độ hoàn thành đã đạt 95%\]
95% ... sắp đến lúc nàng phải đi rồi.
Tiêu Lạc nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tư Âm nhưng lòng nàng lại sáo rỗng đến lạ. Rốt cuộc nàng đã quên điều gì sao ?
Dường như sự ăn ý giữa hai người khiến Tư Âm cảm nhận được sự bất an. Y ngày một quấn quýt nàng hơn, hầu như chẳng rời nàng nửa bước.
Tiêu Lạc dạo này cũng thường trâm ngâm hơn, nàng vẫn chần chừ không ra tay với Tịch Lộ Lộ. Còn một bước nữa thôi, nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhưng đồng thời nàng phải rời xa Tư Âm.
\-"Hệ thống, đến khi nào ta mới tự quyết định thời gian ở lại ?"-
\[Hiện tại chủ nhân chỉ mới nâng hệ thống tới được 25% mà thôi, chưa thể quyết định được\]
\[Khi nào hệ thống đạt 100%, quyền lợi ở lại sẽ do người quyết định\]
Nàng chua xót -"Ân"- một tiếng.
Tiêu Lạc nhắm mắt lại, quyết định quăng Tịch Lộ Lộ vào lầu xanh. Nàng phải nhanh chóng làm nhiệm vụ để nâng hệ thống. Nàng phải ở bên cạnh người mà nàng yêu thật lâu.
\[Nhiệm vụ đạt 100%, ký chủ còn hai tháng để chuẩn bị rời khỏi đây\]
Tiêu Lạc muốn dùng hai tháng cuối cùng này ở bên cạnh y.
Tư Âm vốn không hiểu tại sao Tiêu Lạc lại muốn đi du ngoạn nhưng y không từ chối. Miễn là tiểu thư của y muốn, dù đi vào cái chết y cũng đi.
Tư Âm đưa nàng đến thôn Đào Hoa - vùng quê quanh năm bao phủ bởi những cánh hoa hồng nhạt.
Y biết rằng Tiêu Lạc rất thích sự yên tĩnh, thích sự đắng chát của trà, thích những cuốn sách mà y mới xem được hai trang đã ngủ.
Cảm xúc y hiện tại là gì... yêu ? Chưa đủ.
Hạnh phúc đơn giản nhất chính là ngày bên cạnh người mình yêu, được thưởng thức tách trà đắng nhưng chan chứa dụng tâm của người thương.
Tiêu Lạc muốn để y quyết định chuyến du ngoạn này, nhưng Tư Âm mãi mãi đưa nàng tới những nơi yên tĩnh, kèm theo luôn là thảo dược cùng lá bồ công anh.
Đây đều nơi nàng thích....
Màn đêm bao trùm cả bầu trời, những vì sao lấp lánh, dòng suối róc rách bên tai.
Tư Âm cùng Tiêu Lạc ngồi trên bãi cỏ ngắm trời cao.
Qua đêm này sẽ tròn hai tháng....
Nàng không muốn, thật lòng không muốn rời đi nhưng luật vẫn là luật.
Tư Âm ôm lấy nàng vào lòng, nâng niu bàn tay của nàng, giọng nỉ non -"Tiểu thư, nàng đừng rời xa ta"-
Lần này, Tiêu Lạc im lặng, nàng không đáp lại, nàng không muốn lừa dối người yêu. Nhưng nàng đau lòng, đau lòng khi người yêu biết sự thật...
Tiêu Lạc nhắm mắt lại, nở nụ cười chua xót -"Ân"- nàng vẫn không thể nói ra sự thật...
\-"Tiểu thư...ta buồn ngủ"- Tư Âm rất muốn mở mắt nhưng y như bị thế lực nào đó chèn ép đồng tử
\-"Ân...ngủ đi, ta ở đây"- Nàng giấu đi sự xót xa, trấn an y vào giấc ngủ
Tư Âm muốn nói gì đó nhưng đã không khống chế được mà chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Lạc nhẹ nhàng hôn lên môi y. Thủ thỉ bên tai y -"Chúng ta sẽ gặp lại, xin lỗi vì đã thất hứa"-
\[Quá trình thoát ly thế giới bắt đầu\]
~~~~~~~~~
Một lần nữa, Tiêu Lạc được đưa đến đại dương bao la, nàng đang đứng giữa tam giác quỷ trong truyền thuyết Bermuada.
Dưới tận đáy biển sâu thẳm, một lỗ đen khổng lồ không