Tiêu Lạc trong lòng khinh bỉ hệ thống, đời ai mà chẳng thay đổi chứ...
\[...\] - Hệ thống nghe hết đấy chủ nhân nha
Huyết Tử Lam bị nói đến cứng họng, cắn môi đối với nàng một chữ cũng không nói, nhẹ nhàng lấy từ túi trữ vật ra rồi bôi thuốc cho nàng.
Tiêu Lạc rất ngoan ngoãn phối hợp nhưng nàng vẫn rũ mắt không nhìn đến y.
\-"Nàng..."- Huyết Tử Lam bôi xong nhìn nàng vẫn luôn rũ mắt không nhìn mình thì y chỉ muốn đánh mình một trận vì tội ngu ngốc...
\-"Vẫn đa tạ ngươi đã trị thương cho ta"- Nàng muốn đứng dậy rời khỏi đây nhưng thuốc ngấm vào vết thương khiến thần kinh nàng tê liệt nhanh chóng ngã xuống.
Y nhanh chóng đỡ lấy nàng -"Thuốc mới thoa, không thể vận động"-
\-"Nếu muốn giết thì giết, muốn tha thì tha, không cần chơi trò mèo vờn chuột này đâu"- Tiêu Lạc chẳng muốn tha cho người này dễ dàng đâu nha
\-"Nguyện cùng ta đến ma giới chứ ?"- Huyết Tử Lam nắm lấy tay nàng mà hôn lên
\-".... Làm hạ nhân ?"- Tiêu Lạc nhướn mày hỏi
\-"Làm phu nhân"- Y bật cười nói
\-"....Thứ vô lại"- Tiêu Lạc bị mùi đắng của thảo dược xông vào khứu giác, khiến nàng dù muốn trêu chọc cũng trêu không nổi, đành thở hắt mắng một tiếng.
\-"Vô lại liền vô lại"- Huyết Tử Lam ôm lấy nàng
Mùi hương nhàn nhạt đắng cay xông vào mũi khiến y nhẹ lòng, như tìm được bảo vật đã mất bao lâu nay.
Tiêu Lạc khi thấy y như vậy cũng không đùa nữa.
\-"Ta có một thứ được không ?"- Tiêu Lạc nhìn y nghiêm túc
\-"Chỉ cần tiểu thư muốn liền được"- Nói chi đến một, hàng ngàn cũng được
\-"Trà"- Thói quen uống trà ăn sâu vào trong máu khiến nàng ngứa ngáy không thôi
\-"Được"- Y vội vàng đáp rồi bế nàng bay lên không trung.
Tiêu Lạc cũng may tâm lý vững vàng mới không bị dọa sợ.
\-"Ngươi cũng thật dễ thay lòng ?"- Tiêu Lạc nổi lên ý vị cười cười
\-"...Người khiến ta thay lòng cũng chỉ có một"- Y vững vàng đối lại nàng
Tiêu Lạc nhíu mày rồi bật cười -"Vẫn là nam nhân các ngươi miệng lưỡi nhanh nhẹn"-
\-"Nam nhân duy nhất của nàng, tiểu thư của ta"-
Từ khi nào mà người yêu nàng lại miệng lưỡi trơn tru thế này.
Rất nhanh hai ngươi đã tiến vào địa cực của ma giới. Sương mù dày đặc nuốt chửng những tán cây xanh, xung quanh ngoài trừ những vách núi hiểm trở thì chỉ còn xương người chết. Quả thật là địa ngục trong mắt người khác.
Nhưng chỉ là người khác ! Trong mắt Tiêu Lạc đây lại là một vùng đất thích hợp để nghiên cứu á nha. Nhìn là biết cách chết của mỗi người khác nhau rồi... Rãnh rỗi nhất định phải đến nơi này thu thập xương mới được.
Thấy trong mắt nàng hiện lên ý cười Huyết Tử Lam càng thêm muốn ôm chặt nàng vào lòng. Y như muốn lăng trì bản thân khi nhớ lại những việc làm với nàng, khiến nàng mất đi tu vi, rơi xuống vách núi, vạn kiếp bất phục. Còn si mê Lục Hiền Nhu, quả thật y điên rồi. Y chỉ hận không thể quay