\[...Chủ nhân đã qua hai tháng rồi\] - Hệ thống thật sự muốn phát khóc với vị chủ nhân này.
Đã hơn hai tháng nay, Tiêu Lạc vẫn ngồi ở trong không gian, hệ thống nhiều lần hỏi cô có muốn làm nhiệm vụ tiếp theo hay không nhưng vĩnh viễn chỉ đổi lại sự im lặng đáng sợ kia.
Hệ thống trước kho tìm đến cô đã từng thông qua thông tin mà biết được tính cách của cô rất khác người nhưng qua ba nhiệm vụ, thấy cô ứng xử rất bình thường nên nó vốn nghĩ báo cáo có sai sót.
E rằng hệ thống đã lầm.
Tiêu Lạc còn một bước nữa thì chính là đổi lấy thời gian một đời bên cạnh người yêu nhưng rõ ràng... trong lòng cô đã xuất hiện mâu thuẫn. Tiêu Lạc đã ngẫm nghĩ trong quãng thời gian này, cô tự hỏi liệu mình có quên thứ gì hay không.
Những hình ảnh mờ nhạt cứ lẩn quẩn trong tâm trí của cô, Tiêu Lạc không tin vào tiền kiếp như nhân gian đồn đại, cũng chẳng có bị tổn thương não bộ dẫn đến mất trí nhớ... Rốt mấu chốt ở đâu.
\-"Ta muốn xem quá trình ngươi thăng cấp của ngươi được không ?"- Tiêu Lạc chủ động hỏi
Hệ thống nghe thấy chủ nhân trả lời đã mừng đến phát khóc, nó đã bị bỏ rơi hơn mấy tháng nay rồi. Nhưng mà khoan, chủ nhân vừa nói gì thế nhỉ... Muốn xem nó thăng cấp.
\[... Chủ nhân đây là phạm nguyên tắc\] - Hệ thống nhỏ giọng nói
\-"Không thể ?"- Cô rất bình tĩnh hỏi lại
\[...Không\]
\-"Nhiệm vụ tiếp theo đi"- Tiêu Lạc chớp mắt một cái rồi nói
\[Không nâng...\] - Hệ thống chưa kịp nói hết thì cô đã nói -"Để sau"
Hệ thống đang bận điều chỉnh dữ liệu nên đã không thấy được ánh mắt khác thường của cô.
Vẫn là cái chớp nhoáng đó, khung cảnh hoa lệ trước mắt dần hiện ra. Dinh thự rộng lớn, chính bản thân cô đang mặc chiếc đầm có trị giá đến vài chục căn nhà chứ chả chơi.
\-"Tiểu thư, vũ hội đã xong rồi"- Hầu gái gõ cửa, đứng ở ngoài cung kính nói
\-"Được"- cô đáp qua loa rồi đứng dậy tìm kiếm xung quanh, mất một lúc lâu, cô mới tìm thấy cây kéo sắc bén được đặt trong hộc tủ.
\[Chủ nhân, người định làm gì\] - Nó hoảng sợ kêu lên
\-"Có nhiều thứ nên im lặng và nhìn"- Cô hạ thấp giọng, ánh mặt toát lên tia cực đoan.
\[... Chủ nhân...\] - Nó run rẩy, muốn nói gì đó nhưng Tiêu Lạc đã hoàn toàn không nghe vào tai.
Cô cởi bỏ những trang sức vướng víu trên người, bình thản đi vào phòng tắm, cô mở nước cho tràn đầy vào bồn tắm. Mặc kệ chiếc váy trắng tinh đã bị ướt, cô bước vào bồn tắm, nhấn chìm bản thân, cho dòng máu ở cổ tay hòa chung với nước lạnh.
\[Cảnh báo ! ký chủ tự tổn hại bản thân. Cảnh báo ! ...\] - Hệ thống phát ra tiếng chuông cảnh cáo
Tiêu Lạc nhíu mày một cái, như thách thức lời cảnh cáo kia mà nâng cây