An tĩnh được một lát, cuối cùng Nguyên Ân cũng mở miệng -"Chúng ta từng gặp nhau ?"-
Tiêu Lạc chớp chớp mắt, qua mấy giây mới trả lời -"Vừa gặp lúc nãy"- Chẳng lẽ nói gặp từ mấy kiếp trước, có khi y lại tưởng bản thân cô có vấn đề thần kinh, bỏ chạy nữa thì khổ cô đi tìm lắm.
\-"Tại sao lại cứu tôi ?"- Nguyên Ân nhìn về phía xa xăm mà hỏi
Tiêu Lạc nghiêng đầu, rất tự nhiên mà đáp -"Vì cậu là chồng tôi"- Ban đầu còn chưa xác định, nhưng hiện tại đã xác định rồi. Để ý mấy thế giới trước, người yêu đều lớn hơn số tuổi thiếu niên, hiện tại ở độ tuổi này chưa biết che lấp sự tàn nhẫn là chuyện thường tình.
\[…\] - cái này còn dọa cậu ấy hơn
Nguyên Ân lần này biểu lộ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt non nớt, Tiêu Lạc bỗng thấy buồn cười. Lấy tay sờ lên gò má có chút hồng hồng của người đối diện -"Nếu cậu không thích, tôi cũng không ép đâu. Cảm ơn đã cứu mạng tôi lúc nãy, coi như hết nợ nha"-
Nói rồi Tiêu Lạc đứng dậy muốn tìm một chiếc xe khác để tiếp tục tiến đến căn cứ B.
Bóng dáng của Tiêu Lạc cách y tầm 50m thì y mới có thể hoàn hồn. Hạ quyết tâm, nhanh chân đi đến chỗ cô, lại cái bộ dạng chẳng nói chẳng rằng, bế cô lên chiếc xe Audi gần đó.
Tiêu Lạc bất động luôn, cái tính lúc thì im lặng, lúc thì chiếm hữu, lúc thì ôn nhu khiến cô chìm đắm như trút ngàn cơn say, đầu óc từ lâu đã quá mê mẫn người này.
\-"Chị đã nói thì đừng mong nuốt lời"- Nụ hôn ngọt ngào như kéo cô vào trong bể rượu mạnh. Đầy mạnh mẽ chiếm hữu, không ôn nhu nhưng tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Nguyên Ân ban đầu mang lòng phòng bị với nữ nhân vô duyên vô cớ khiến y đau lòng, nhưng trái tim luôn thắng lý trí. Khi thấy cô cận kề sinh tử, thấy cô tàn nhẫn với bản thân mình, y tức giận. Chính Nguyên Ân dùng cách im lặng để ngăn cản cảm xúc nóng chảy như núi lửa của bản thân.
Câu nói của Tiêu Lạc tựa như những hạt giống ươm mầm trên nền đất khô cằn, y mặc kệ nữ nhân thực sự là ai, y nguyện dỡ bỏ lớp đề phòng. Mạng y là do cô cứu, cô muốn lấy lúc nào, y đều cho.
Chắc chắn người khác sẽ nói y điên rồi. Đúng, Nguyên Ân điên rồi, nhưng là y cam tâm tình nguyện.
Tiêu Lạc thảnh thơi gục đầu bên cửa sổ, nhìn lũ tang thi bị cán bẹp dí, chỉ tiếc tinh hạch thôi.
\-"Ngắm em này"- Nguyên Ân vừa lái xe vừa ngắm nữ nhân bên cạnh.
Tiêu Lạc nghe y nói, cũng thuận thế đảo ánh mắt sang, nụ cười hờ hững vẫn còn vương trên khóe môi. Nguyên Ân chẳng thể chống cự được sát thương quyến rũ của ai kia, kéo cô vào trong lòng mình