Mạc Khiết tái mặt, dòng máu không thuần cũng có thể đánh thức khí chất vương giả sao?
- "Đừng nghĩ đến chuyện của ta, nhìn xem"- Tiêu Lạc cười cười, hướng về phía cánh cổng đã đóng chặt kia mà nói.
Mạc Khiết cảm nhận được tình hình không ổn, chầm chậm quay đầu lại, những chiếc bóng cao to đang thất thần đi tới.
- "Ngươi giết ba họ nhà Tiêu gia thì ta đào ba họ nhà ngươi lên"- Tiêu Lạc cười khúc khích rồi lui về phía sau.
Ma cà rồng sau khi chết, thân xác không bị phân hủy, đối với quý tộc có đất để chôn, để lưu giữ thể xác còn với những ma cà rồng không có đất sẽ mang đi thiêu. Mà nhà Mạc gia lại thuộc diện chiếm đất của công để làm của riêng. Nhưng lợi ích hắn đưa ra khiến ai cũng nhượng bộ.
Đúng như lời Tiêu Lạc nói, ba họ nhà Mạc gia đều bị đào lên hết, bọn họ như thây ma xác sống, không ngừng vồ vập lấy đứa cháu duy nhất của mình.
Mạc Khiết trợn mắt, khiển thi, bí thuật đã thất truyền từ rất lâu.
Doãn Bằng ôm lấy eo Tiêu Lạc, đem khí chất của mình bao trùm lên người cô, dường như muốn xóa đi hương vị thối tha của con chuột nào đấy.
Mạc Khiết bị chính người nhà của mình bắt lấy, bọn họ đã không còn lý trí bắt đầu gặm nhấm từng miếng thịt của hắn.
Một màn gào thét trong đêm vọng lại. Đối với Tiêu Lạc dường như là không đủ. Không biết cô lấy từ đâu ra một bình nước thánh.
- "Dám làm thì dám chịu, chẳng phải là câu ngươi hô hào sao?"- Nụ cười của Tiêu Lạc càng nồng đậm ý tứ.
Hậu duệ Phong gia tuy mang dòng máu lai, nhưng bí quyết hay báu vật truyền thừa của gia tộc để lại cũng có không ít. Mạc Khiết đem người đến uy hiếp, muốn đem những sinh mệnh con lai nhỏ bé ra uy hiếp. Nhưng chẳng ngờ bọn họ thà chết chứ không nói ra mật thất.
Hắn duy nhất chỉ lấy được bí quyết làm tăng sức mạnh của Phong gia. Nhưng chính bản thân hắn không biết rằng, đây là một loại chú nguyền rủa.
Đúng là trong khoảng một thời gian sẽ có sức mạnh vô song, nhưng hậu quả thì sao? Lục phũ ngũ tạng bị đẩy lên đỉnh điểm, năng lượng quá sức chịu đựng dĩ nhiên sẽ phát nổ, hoặc nhẹ hơn chính là liệt cả tứ chi.
Mạc Khiết đã tràn trề tuyệt vọng, nắm lấy cổ chân Liễu Giai quăng cô ta vào đám thây ma để tạo cơ hội chạy trốn.
- "Mạc Khiết, anh làm gì vậy"- Ả đau lòng hét lớn.
Mạc Khiết hiện tại đã bị xé nát cả hai chân, tay bắt đầu bị phản phệ từ bí thuật, hắn chỉ còn cách nhích từng chút một để tránh khỏi cái bàn tay quỷ dị đầy thù hận của Liễu Giai.
- "Tránh ra... tránh ra..."- Hắn liên tục dùng răng cắn vào cổ tay của Liễu Giai, dường như hận không thể cắn nát tay cô vậy.
Một màn máu tanh, nghĩa quân cùng người đứng đầu hai giới nhân - ma đều rùng mình. Thủ đoạn tàn nhẫn, dùng máu trả máu. Quả thật khiến cả ác nhân cũng phải mở rộng tầm mắt.
- "Chưa hết mà"- Doãn Bằng bỉu môi khi thấy mọi chuyện sắp kết thúc.
Sau tiếng búng tay, những nghĩa quân trước kia bị bắt, đã chạy ra thành một đoàn. Có người vừa thấy hắn đã tức giận đến không thông.
- "Mạc gia mấy đời lừa gạt kẻ khác, nghĩa quân lợi ích gì chứ. Toàn đem chúng ta thành đá kê chân"-
- "Hừ, tại sao lại lập ra nghĩa quân, vì
năm xưa Mạc gia muốn điều chỉnh dân số bằng cách đem xử tử những đứa trẻ thường dân vừa mới chào đời đấy"- Có kẻ mang một vết sẹo lớn, hùng hổ phơi bày sự thật. Nghe nói đây từng là thân tín của Mạc Khiết những đã hy sinh rồi...
- "Mạc gia điêu ngoa, nếu như Phong gia và Doãn gia không lên tiếng thì người nằm chết dưới nước thánh là chúng ta"- Một người phụ nữ từng thề dưới ánh trăng sẽ tận trung với Mạc gia cũng chẳng ngần ngại bị phản phệ mà căm thù nói.
Doãn quý bà vuốt ve bộ lông của 419, khuôn mặt không chút gợn sóng nhưng trong tận đáy mắt hiện lên vẻ thích thú. Tiêu diệt quân số không phải cách triệt để, mà chính là phải tiêu diệt niềm tin của bọn chúng.
Điều đầu tiên cũng như kiên quyết lập nên một quân doanh chính là lòng tin. Cháu dâu cháu trai hợp sức, kẻ tung người hứng, đánh cả số lượng lẫn niềm tin, e rằng Mạc gia chọc nhầm người rồi.
Thấy bãi chiến trường nồng đậm máu tanh, Doãn Bằng rũ mi, không muốn để người yêu bẩn mắt, ra lệnh -"Dọn dẹp đi, sống thì lao động công ích, chết thì đốt"-
Nói rồi dắt tay cô bỏ đi. Doãn quý bà bỉu môi, hừ, có vợ quên mất bà luôn.
•
Doãn Bằng để cho Tiêu Lạc thỏa sức khám phá những nghành khoa học yêu thích.
Y vừa lo cho gia tộc vừa một bên hỗ trợ Tiêu Lạc. Đôi lúc rất mệt, nhưng chỉ cần "ôm" cô một chút thôi thì bao mệt nhọc liền tan biến.
Hai cứ bên nhau êm ấm như vậy... Nếu như Doãn Bằng không thường xuyên mơ thấy ác mộng. Mỗi lần như vậy Tiêu Lạc dường như thấy được sức lực của y đang bị cạn kiệt dần.
Đúng như Tiêu Lạc nghĩ, tuổi thọ của ma cà rồng rất cao nhưng ước chừng tám mươi năm sau biểu hiện sức khỏe suy yếu ngày một rõ, bước sang tám mươi mốt, y hoàn toàn rời bỏ mọi người.
Tiêu Lạc cắn môi một cái thật mạnh, đến mức máu chảy thành dòng. Lại lần nữa buông tay y. Điều này khiến Tiêu Lạc không cam lòng...
Bất lực, sợ hãi...
Tiêu Lạc ôm 419 trong tay, khổ sở hỏi -"Em có biết chuyện gì đang xảy ra hay không?"-
419 lắc đầu rồi lại trầm mặc -[Tổng cục đang rà soát, chúng ta cũng nhanh chóng rời khỏi đây thôi]
Tiêu Lạc không cam nhưng người yêu đã đi rồi, cô cũng chẳng còn ý nghĩa sống lại đây...
- "419, em có biết hệ thống tổng cục ở đâu không?"- Không cần biết việc gì, nhưng bản thân Tiêu Lạc không quên được cái chức năng hủy diệt của nó đâu.
Thay vì để nó hủy diệt mình thì đành ra tay trước vậy.