Vạn Hoa điện, nơi tọa lạc của Tuệ Hoa thượng tiên - nữ thượng tiên được hàng vạn người dân yêu mến.
Tuệ Hoa thượng tiên trước phi thăng được mệnh danh Tề Nguyệt Khuynh Tửu - sắc đẹp như trăng như hoa khiến kẻ không say cũng phải say.
Trước khi đủ tư cách để trở thành thượng tiên, nàng đã dùng máu của mình để cứu sống hàng ngàn sinh linh trong thiên địa, nhận được sự hậu thuẫn của thiên nhiên. Đến cả thiên đế, thiên hậu đều phải nhường bộ nàng một phần.
Nhưng vị tiên tử này lại đắm say Phong Thần thượng tiên - thái tử của thiên giới. Trong hội tiệc lúc nãy, không ngại ngần xin thiên đế ban hôn cho mình và thái tử. Lại không ngờ thân tín của mình Bách Ngôn tiên tử lại chạy ra vu oan nàng cấu kết ma giới, thân danh không còn trong sạch.
Đến khi thiên hậu đích thân nghiệm thân, chứng minh nàng không nhiễm ma khí mới tránh đi lời bàn tán. Rồi cũng thấy một màn vừa rồi, Bách Ngôn vừa khóc vừa oán... làm như mình là kẻ chịu thiệt vậy.
Tiêu Lạc ôm lấy 419 trong hình dạng của một bé mèo, cưng nựng nó mà không quan tâm đến người đã quý dưới đất hơn mấy canh giờ.
- "Thượng tiên...."- Bách Ngôn quỳ đến hai đầu gối đã tróc cả một mảng da.
Tiêu Lạc hạ 419 xuống, chống cằm, ra hiệu cho nàng ta nói tiếp.
Bách Ngôn cúi đầu, lại bắt đầu khóc -"Là do ta hồ đồ... thượng tiên tha thứ"-
Tiêu Lạc chán ngán dáng vẻ nước mắt yêu kiều đài vũ kia, nâng một đóa hoa lên, nhàn nhạt hỏi lại -"Trước mặt thiên đế thì muốn chịu phạt, sau lưng lại muốn bổn tọa tha thứ, ý Bách Ngôn tiên tử muốn làm sao đây?"-
Bách Ngôn tái mặt, vị thượng tiên dễ tính trước đây dường như biến thành một con người khác.
- "Theo như luật thiên giới, vu oan thượng tiên, tổn hại thanh danh, hình phạt rút hết gân cốt tiên nhân, biếm thành người phàm. Phải không?"- Nàng nhận trà từ tay hạ nhân, hỏi bâng quơ một câu.
Đến khi nhận được cái gật đầu xác nhận, Tiêu Lạc mới nhấp ngụm đầu tiên.
- "Tuệ Hoa thượng tiên, ngài nể tỉnh tiểu tiên hầu hạ ngài bao năm, tha cho tiểu tiên một mạng"- Bách Ngôn ôm lấy chân nàng, khóc đến thấu tâm can.
- "Ồn ào, cắt lưỡi"- Tiêu Lạc lạnh nhạt ra lệnh.
Phong Thần lúc này xuất hiện, hắn mang theo thanh đao trên chiến trường, không ngại đem nó kề lên cổ Tiêu Lạc, hạ giọng uy hiếp -"Ngươi thử làm gì muội ấy xem"-
Tiêu Lạc thản nhiên đối mặt với ánh mắt được huấn luyện trên chiến trường kia, nàng đặt tách trà xuống, cái nhếch mép lộ rõ sự khiêu khích -"Phong Thần thượng tiên, ta không thử mà đã làm rồi"-
Phong Thần quay đầu, đúng như lời nàng nói, khóe miệng của Bách Ngôn đã tràn đầy máu tanh. Khiến cho tiểu tiên hầu hạ nàng bao năm cũng sợ hãi mà quỳ xuống.
- "Ngươi...ngươi dám"- Hắn nghiến răng, căm giận bổ thanh đao về phía Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc chẳng nói chẳng rằng, phất tay một cái, thiên giới rung chuyển. Chốn tiên cảnh bồng lai bỗng chìm trong may đen.
- "Bổn tọa làm gì mà không dám?"-
Lực đạo mạnh mẽ ép hắn quỳ xuống,
thanh đao trong tay cũng bị những dây leo lia quấn chặt đến mức đứt lìa làm đôi.
- "Tuệ Hoa...."- Phong Thần căm giận nhìn nàng.
- "Thái tử của thiên giới cũng chỉ có vậy"- Lời nói hàm ý chưa vạn lần trêu ngươi.
- "Hừ, đường đường là thượng tiên lại đi ức hiếp tiểu tiên, ngươi không biết xấu hổ?"- Một tiên tử khác lên tiếng, bảo vệ tỉ muội tốt của mình Bạch Ngôn.
- "Được, bổn tọa không ức hiếp nàng ta nữa, trực tiếp thi hành luật thiên giới, rút hết đạo cốt thần tiến, biếm làm người phàm"- Tiêu Lạc cũng cười thuận theo ý bọn họ.
Tuệ Hoa thường ngày nhu nhược, chưa từng mắng ai vì vậy mới có nhiều tiểu tiên lấy cơ hội châm chọc Tuệ Hoa.
Bách Ngôn vừa nghe xong đã khóc đến cạn kiệt nước mắt, miệng ồ ồ mở ra nhưng lại tràn đầy máu.
- "Ngươi qua độc ác"- Phong Thần dùng ánh mắt thất vọng nhìn nàng.
Tiêu Lạc nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một độ cung hoàn hảo -"Bổn tọa ác? Nếu như ngươi không làm loạn, bổn tọa đã tha cho nàng ta rồi"- Tiêu Lạc híp mắt -"Ngươi nghĩ xem... là ai ác?"-
Tiểu tiên kinh ngạc trước sự ma mị của Tiêu Lạc, nàng phá đảo tất cả những ấn tượng trước đây của mọi người. Không phải trước kia nàng rất yêu Phong Thần sao? hiện tại một lời cũng châm chọc, không ngại gây hiềm khích.
- "Vạn Hoa điện ta không chứa kẻ một dạ hai lòng"- Tiêu Lạc để lại một câu rồi ung dung rời khỏi.
Vạn Hoa Điện lần nữa trăm hoa đua nở, nhưng đối với chúng tiên trong điện không còn đẹp như trước nữa mà như mang một lời cảnh cáo của chủ tiên mình.
Bách Ngôn chính là minh chứng điển hình nhất. Vì Tuệ Hoa thượng tiên quá nhân từ, đến mức chúng tiên quên mất rằng nàng từng là người bình định phản loạn của tam giới...
Chúng tiên của Vạn Hoa điện, kẻ quỳ phục, kẻ chọn cách rời đi, kẻ nguyện nằm dưới chục trượng để chuộc tội...
Trật tự của Vạn Hoa điện lần nữa được lập lại.
Tiêu Lạc lặng lẽ chứng kiến toàn bộ cảnh, lại nhấp một ngụm trà.
Tuy nói một sự nhịn là chín sự lành nhưng nó chỉ đúng với những kẻ biết điều.