Nam phụ chỉ muốn làm công cụ hình người
Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (05/06/2022)
*
Chu Kiến Minh thấy vậy, cúi người xuống chụp một cái đã bắt được thân rắn, con rắn nhỏ quay đầu định cắn anh, Chu Kiến Minh tránh được, dùng tay còn lại nắm chặt đầu của nó.
"Đây là rắn được nuôi làm thú cưng, đừng sợ, không có độc đâu." Anh ngẩng đầu nói với Thẩm Tinh Sơ và Tiểu Lý: "Tôi có người bạn nuôi rắn, đã từng thấy loại rắn nhỏ này rồi, bọn họ gọi là Bạch nương nương, chắc là thú cưng của ai đó trong đoàn phim, nhân lúc chủ không chú ý, liền trốn ra ngoài."
Thẩm Tinh Sơ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "May mà không có độc."
Nghĩ kỹ thì đúng thật, con rắn nhỏ tự dưng xuất hiện trong khách sạn này thì có tám, chín phần mười là thú cưng, lúc nãy cậu bị con rắn đột ngột xuất hiện dọa cho giật mình nên mới không nghĩ ra.
"Vậy anh đi hỏi thăm xem là rắn ai nuôi nhé? Nếu không lát nữa chủ nó không thấy chắc sẽ rất lo lắng."
"Ừ. Cậu trở về nghỉ ngơi đi, tôi đi hỏi một chút."
Chu Kiến Minh nói xong, liền chuẩn bị đi.
Thẩm Tinh Sơ nhìn anh rời đi, đột nhiên nhớ tới gì đó gọi với theo: "Chờ một chút."
Chu Kiến Minh quay đầu lại: "Sao vậy?"
"Hay anh đi hỏi Bạch Tuyết Ca xem sao?" Cậu do dự nói.
Chu Kiến Minh: ???
Chu Kiến Minh nhìn con rắn nhỏ không an phận trong tay mình, thấy kiểu gì cũng không phải là thú cưng mà mấy cậu thiếu niên như Bạch Tuyết Ca sẽ nuôi.
"Tầm tuổi cậu ta chẳng phải sẽ thích nuôi chó hoặc mèo sao?"
"Cũng không hẳn."
Cậu hợt nhớ rằng trong một cuộc phỏng vấn trên tạp chí trước đây, khi nói đến chủ đề thú cưng, Bạch Tuyết Ca nói rằng cậu ta muốn nuôi nhiều thú cưng, chẳng hạn như mèo, chó, vẹt, thằn lằn, rắn, v.v.
Người dẫn chương trình lúc ấy còn kinh ngạc hỏi cậu ta: "Rắn?"
Bạch Tuyết Ca vẻ mặt bình tĩnh: "Đúng vậy, ngầu mà."
"Trong phỏng vấn trước đây cậu ta từng nói qua." Thẩm Tinh Sơ bổ sung: "Với cả, hôm qua anh không thấy cậu ta đeo một chiếc nhẫn hình rắn à."
Chu Kiến Minh:......
Chu Kiến Minh giơ tay định cho cậu một like thì mới phát hiện tay mình còn đang giữ con rắn, nên chỉ có thể cho cậu một like kèm con rắn trắng nhỏ vẫn còn trong tay.
"Lợi hại!"
Giờ thì anh tin Thẩm Tinh Sơ nghiêm túc đóng phim rồi!
Còn chú ý đến diễn viên trong đoàn như vậy, có thể hy vọng bộ phim lần này có thể thuận lợi rồi!
Chăm chỉ thật đấy!
Chăm chỉ hơn tất cả các nghệ sĩ mà anh đã từng dẫn dắt!
Chu Kiến Minh hài lòng nhìn cậu, sau đó quay người đi tìm Bạch Tuyết Ca.
Bạch Tuyết Ca nghe tiếng gõ cửa đúng lúc đang chán nản cùng hai trợ lý tìm thú cưng Tiểu Thất mà không thấy.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Bạch Tuyết Ca cũng lười động, trợ lý liền đi tới, mở cửa: "Xin chào."
"Xin chào, tôi muốn hỏi thăm chút, chỗ các cậu có ai có con rắn cưng đi lạc không?"
Trợ lý nghe vậy, vui mừng như gặp được Chúa cứu thế.
Chu Kiến Minh nhìn vẻ mặt của cậu trợ lý liền rõ ràng, vậy mà đúng là thú cưng của Bạch Tuyết Ca thật, xem ra mấy bài phỏng vấn cũng rất có ích, phải đọc thêm mới được!
"Có phải con này không?" Anh giơ tay, đưa con rắn nhỏ trong tay mình cho trợ lý xem.
Trợ lý vừa thấy, suýt thì khóc luôn.
Là nó, là nó, chính là nó, con gái cưng của tiểu thiếu gia nhà bọn họ —— Tiểu Thất!
"Cảm ơn anh nhiều, chúng tôi đang tìm nó khắp nơi mà không thấy."
Trợ lý cẩn thận cầm lấy con rắn từ trên tay anh, chạy vào trong phòng, nói với tiểu thiếu gia nhà mình: "Tìm được rồi, Tiểu Thất chạy ra ngoài, được người ta nhặt mang trả lại."
Bạch Tuyết Ca vươn tay ra, rắn nhỏ ngay lập tức bò tới cổ tay cậu, ngoan ngoãn dùng đầu cọ mu bàn tay cậu.
Bạch Tuyết Ca không chút khách khí vỗ lên đầu nó: "Đừng có sán tới, tối nay cho mày nhịn luôn, ai bảo dám chạy lung tung."
Cậu nói xong, đi ra cửa, nhìn Chu Kiến Minh: "Cảm ơn anh đã đưa nó về."
"Không có gì." Chu Kiến Minh cười nói: "Bạn tôi cũng nuôi rắn, lúc nãy ở hành lang vừa nhìn thấy nó liền đoán được hẳn là thú cưng của ai đó trong đoàn nên tiện tay cầm lên."
"Vậy sao anh lại biết nó là thú cưng của tôi?" Bạch Tuyết Ca tò mò.
"Tinh Tinh nói, cậu ấy lần đầu đóng phim nên rất để ý, trước khi tiến tổ đã đọc qua phỏng vẫn của một số diễn viên trong đoàn, tránh việc cậu ấy vô ý làm sai cái gì, cậu ấy bảo là có nhớ trong một bài phỏng vấn cậu đã nói là muốn nuôi rắn, nên đoán có thể là thú cưng của cậu và bảo tôi tới hỏi xem sao."
Bạch Tuyết Ca gật đầu: "Được rồi, anh cảm ơn anh ấy giúp tôi, tôi nợ anh ấy ân tình lần này."
"Cậu không cần khách khí như vậy, chúng ta chung một đoàn phim, đều là việc nên làm cả, chắc cậu đang bận, tôi không quấy rầy nữa." Chu Kiến Minh nói.
Bạch Tuyết Ca gật đầu, Chu Kiến Minh xoay người đi về phía thang máy.
Bạch Tuyết Ca chờ người đi rồi, mới nhìn rắn nhỏ trên tay mình, thầm nghĩ: Nếu cậu ta nhớ không lầm, việc nuôi thú cưng này cậu trả lời trong cuộc phỏng vấn với một tạp chí không mấy nổi tiếng từ khi mới ra mắt. Tạp chí ít nổi tiếng như vậy mà anh ấy cũng đọc tới, thực sự là rất quan tâm đến cậu.
Khoan đã, thật sự có người vì muốn tìm hiểu về diễn viên cùng đoàn phim mà sẽ đi đọc tạp chí ít nổi tiếng kia sao?
Vấn đề là đọc xong còn có thể nhớ kỹ lời cậu ta từng nói?
Có khoa học không đây?
Bạch Tuyết Ca ngồi xuống sofa, suy nghĩ về chuyện này, Tiểu Thất cũng theo cánh tay bò lên trên vai cậu ta.
"Nghĩ gì thế?" Tần Ánh Dương hỏi.
"Không có gì." Bạch Tuyết Ca nói.
Chỉ là cảm thấy Thẩm Tinh Sơ có thể là fan của cậu ta.
Ngoài fan thì còn ai có thể đọc đến mấy tạp chí ít được chú ý kia, đặc biệt là bài phỏng vấn trên tạp chí đó?
Cậu ta cũng chưa từng đọc bài phỏng vấn trên tạp chí của những người khác.
Nhưng nếu Thẩm Tinh Sơ là fan cậu ta, thì sao lần trước khi bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau trong thang máy, còn cả buổi chụp poster hôm nay, sao anh ấy lại đối xử không nóng không lạnh với mình,
không có chút xíu nhiệt tình nào! Không thể có sự kích động khi fan nhìn thấy thần tượng!
Điều này thực sự quá không phù hợp!
Nhưng rất nhanh chóng, Bạch Tuyết Ca đã đoán ra, hẳn là anh ấy đang ngượng ngùng.
Hơn nữa, đến cuộc phỏng vấn trên tạp chí không mấy tên tuổi như vậy anh ấy cũng xem rồi, vậy chắc chắn đã xem các bài phỏng vấn khác của mình, biết mình không thích người khác vây quanh nên mới giữ một vẻ không nóng không lạnh như vậy.
Bạch Tuyết Ca cảm thấy bản thân đã tìm được đáp án chính xác, bất giác thở dài.
Cậu ta biết ngay mà, với mị lực của cậu ta, sao có thể chỉ có fan nữ được?
Chắc hẳn fan nam cũng rất nhiều!
Chẳng phải có một người ngay trước mặt sao.
Cậu ta nhớ lại khuôn mặt thanh tú, tuấn nhã của Thẩm Tinh Sơ liền yên lặng gật gật đầu, không tồi, người sao fan vậy, cậu ta đẹp trai, fan của cậu ta cũng không tệ, cậu ta rất vừa lòng.
Tần Ánh Dương nhìn cậu ta gật đầu, rồi lại gật đầu, còn cười thần bí, thật sự không đoán ra trong cái đầu nhỏ kia lại đang nghĩ cái gì.
"Cậu có thể nói với chị bây giờ cậu đang nghĩ gì không?"
Bạch Tuyết Ca nhướng mày nhìn chị: "Ngày mai, em với Thẩm Tinh Sơ có cảnh diễn chung nào không?"
"Có một cảnh." Tần Ánh Dương nói.
"Khi nào vậy?"
"Buổi chiều."
"Ồ, vậy chị nhớ nhắc em ngủ trưa một lát."
Tần Ánh Dương: ???
"Việc này......"
"Em muốn duy trì trạng thái tốt nhất."
"Cho Thẩm Tinh Sơ xem?"
Đương nhiên!
Đó chính là fan của cậu ta đó! Fan của cậu ta phần lớn là fan nhan sắc! Giờ gặp mặt trực tiếp với fan, chẳng lẽ cậu ta không nên duy trì trạng thái tốt nhất sao?
Nếu không nhỡ Thẩm Tinh Sơ cảm thấy người thật của cậu ta không đẹp bằng trên tivi rồi chuyển thành anti thì lúc đó, cậu ta có thể không xấu hổ được sao!
Một thần tượng chất lượng cao quyết không cho phép loại chuyện này xảy ra, fan của cậu ta yêu thích hắn qua màn hình tivi, đến khi nhìn thấy người thật phải cảm thấy càng yêu thích hơn mới được!
"Chị không hiểu đâu." Bạch Tuyết Ca ghét bỏ nhìn Tần Ánh Dương.
Tần Ánh Dương ngẩn ra: "Chị đương nhiên không hiểu! Cậu mới gặp cậu ta hai lần đã rễ tình đâm sâu? Muốn chăm chút vẻ ngoài để làm vừa lòng người ta?"
Bạch Tuyết Ca một phách cái bàn, sợ tới mức vừa mới bò đến hắn trên đầu Tiểu Thất một cái giật mình, ngẩng đầu lên.
"Chị nói chuyện kiểu gì thế?! Đừng có lấy suy nghĩ của chị để suy đoán về hành động của em!"
Tần Ánh Dương khoanh tay nhìn cậu ta: "Thứ lỗi cho chị nói thẳng, cậu cũng biết là mình vẫn còn ở tuổi vị thành niên, hai người mà ở bên nhau thì chính là cậu ta phạm tội."
Bạch Tuyết Ca: !!!
"Trong đầu mấy người trưởng thành các chị chỉ có mỗi chuyện tình yêu thôi sao!"
"Vậy nên trong đầu trẻ vị thành niên các cậu không được nghĩ về tình tình ái ái, có hiểu không?!"
"Em chỉ là duy trì bộ dáng mà một thần tượng nên có thôi!"
"Rõ ràng cậu muốn trở thành thần tượng pháp trị mà."
Bạch Tuyết Ca:......
"Chị thật là quá xấu xa! Em đau lòng vì có quản lý như chị!"
"Chị thì không thế chắc, từ khi quản lý nghệ sĩ như cậu, chị không chỉ đau lòng mà còn đau đầu đây này."
Bạch Tuyết Ca:......
"Chị đi ra ngoài đi."
Tần Ánh Dương không sợ cậu ta: "Trước khi chị ra ngoài cậu phải hứa với chị, không được dụ người phạm tội."
Cậu ta là loại người này sao?
Mà giữa chúng tôi chỉ là mối quan hệ thuần khiết giữa fan và thần tượng thôi, không được sao?!
Bạch Tuyết Ca 'hừ' một tiếng, quay đầu đi, không để ý đến chị nữa.
Tần Ánh Dương nhìn dáng vẻ ngạo kiều này của cậu ta, thực sự rất lo cho Thẩm Tinh Sơ vừa mới gia nhập đoàn phim đã phải đi thẳng vào ngục giam.
Ôi, thảm quá, sao tự dưng lại bị tiểu tổ tông này coi trọng vậy?
Đáng thương!
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Ánh Dương: Nguy hiểm! Thẩm Tinh Sơ nguy rồi! Chạy mau!
Bạch Tuyết Ca: Tôi muốn lặng lẽ duy trì trạng thái tốt nhất, sau đó khiến fan của mình kinh ngạc!
Tinh Tinh: ????
Bạch Tuyết Ca: Đừng nói nữa, em hiểu mà!
Tinh Tinh: ???? Nhưng mà tôi không hiểu!
【Tiểu kịch trường】
Tần Ánh Dương: Tuyết Ca yêu Tinh Sơ, cậu ta muốn yêu sớm, còn muốn yêu đương với người trưởng thành!
Cha mẹ Thẩm: Tiểu Từ yêu Tinh Tinh, tuy thằng bé không nói nhưng chúng ta vẫn biết.
Hàn Vực: Tiểu Thành yêu cậu ấy, tuy Tiểu Thành phủ nhận, nhưng trực giác của bản thân mách bảo là quan hệ giữa bọn họ không hề đơn giản.
Tinh Tinh:...... Cho nên tôi cứ như vậy mà trở thành Tom Sue sao? Nhưng tôi còn không kịp biết chuyện gì xảy ra mà!
_________
Tui chuẩn bị đào hố mới, niên hạ, vườn trường, hơn 70 chương thui, mn ủng hộ nhaaaa (๑˃ᴗ˂) ﻭ