Tô Mộ Nghiên biết Thái Văn Kỳ là người nói được làm được nên thật sự không dám lên tiếng nữa.
Cô thầm nghĩ cứ để anh đưa mình xuống phòng y tế chắc cũng không sao.
Nếu anh dám làm ra những hành động phá hoại tình cảm của nam nữ chính thì cô cũng có thể ngăn cản được.
Đến lúc xuống phòng y tế, Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên thấy bên trong chỉ có Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam.
Hà Tuyết Sam đang ngồi trên giường bệnh, còn Thái Ngạn Nhân đang ngồi xổm dưới đất để xử lý vết thương ở chân cho Hà Tuyết Sam.
Theo tiểu thuyết thì đáng lẽ ra người xử lý vết thương cho Hà Tuyết Sam phải là Thái Văn Kỳ, nhưng vì Thái Văn Kỳ lại ở lại đỡ Tô Mộ Nghiên nên Thái Ngạn Nhân mới có cơ hội chạy đến bên cạnh Hà Tuyết Sam.
Tô Mộ Nghiên nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao Thái Văn Kỳ lại ở lại đỡ cô dậy chứ? Nếu lúc đó anh mặc kệ cô mà chạy đến bên Hà Tuyết Sam thì rất có thể Thái Ngạn Nhân đã đến chậm hơn anh rồi.
Chẳng lẽ Thái Văn Kỳ hôm nay động lòng trắc ẩn, không nỡ bỏ mặc người bị ngất sao?
Tô Mộ Nghiên đang suy nghĩ thì Thái Văn Kỳ đã bế cô vào trong phòng y tế, sau đó đặt cô xuống giường bệnh đối diện giường của Hà Tuyết Sam.
Hà Tuyết Sam thấy Thái Văn Kỳ bế Tô Mộ Nghiên thì liền lo lắng hỏi: “Mộ Nghiên, cậu sao vậy?”
Thái Ngạn Nhân cũng hỏi thăm: “Cậu không sao chứ?”
Tô Mộ Nghiên đang định trả lời thì cô nhân viên y tế từ ngoài cửa bước vào.
Thấy Thái Văn Kỳ đặt Tô Mộ Nghiên xuống giường, cô nhân viên y tế liền hỏi: “Cô nhóc làm sao vậy?”
Thái Văn Kỳ liền đáp: “Cậu ấy bị ốm rồi ngất, có lẽ bây giờ cần phải uống thuốc.
Lúc bị ngất cậu ấy ngã xuống đất nên trên người cũng có vài vết thương.”
Thái Văn Kỳ nói xong thì quay người định rời khỏi phòng y tế.
Nhưng Tô Mộ Nghiên lại tưởng rằng Thái Văn Kỳ định đi đến tiếp cận Hà Tuyết Sam nên liền ngồi dậy rồi vội vàng giữ chặt lấy tay anh lại.
“Cậu không được đi!” Tô Mộ Nghiên vừa giữ bàn tay Thái Văn Kỳ vừa nói.
Nhưng vì mệt mỏi nên giọng của cô nghe không hề có tính công kích mà khiến người khác cảm thấy giống như cô đang nũng nịu.
Thái Văn Kỳ đột nhiên bị nắm tay thì bất ngờ, đến khi nghe thấy giọng nói giống như nũng nịu của Tô Mộ Nghiên thì cả cơ thể anh bỗng nhiên tê tê như bị điện giật.
Cô nhân viên y tế thấy vậy thì bật cười, nói: “Cô nhóc này dính bạn trai quá!”
Thái Văn Kỳ thấy người ta hiểu nhầm thì muốn lên tiếng phủ nhận nhưng cổ họng lại nghẹn lại.
Tô Mộ Nghiên thì liền nhanh chóng lên tiếng giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, cậu ấy không phải bạn trai của em.”
Cô nhân viên y tế liền hỏi: “Vậy hai em là anh em hả?”
“Không ạ.” Tô Mộ Nghiên nói, “Em và cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi.”
“À…” Cô nhân viên y tế nở một nụ cười đầy ẩn ý, “Chỉ là bạn cùng lớp “bình thường” thôi, đúng không?”
Tô Mộ Nghiên đương nhiên cảm nhận được ẩn ý trong năm chữ “bạn cùng lớp bình thường” mà cô nhân viên y tế nói.
Nhưng biết rằng có giải thích cũng vô dụng nên Tô Mộ Nghiên im lặng, mặc kệ cho cô ấy tiếp tục hiểu lầm về mối quan hệ giữa cô và Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ lúc này lại bảo cô: “Cậu bỏ tay tôi ra.”
“Nhưng cậu không được đi.” Tô Mộ Nghiên nghiêm túc nói.
Thái Văn Kỳ mặc dù cảm thấy phiền nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại trả lời: “Tôi ở đây, không đi đâu cả.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì mới buông tay anh ra.
Cô nhân viên y tế lúc này liền lấy nhiệt kế (loại đo nhiệt độ ở miệng) rồi đưa cho Thái Văn Kỳ: “Em đo nhiệt độ cho bạn gái… À nhầm… đo nhiệt độ cho bạn cùng lớp đi.”
Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên: “...”
Thái Văn Kỳ nhận lấy nhiệt kế rồi quay sang bảo Tô Mộ Nghiên: “Há miệng.”
Tô Mộ Nghiên ngoan ngoãn mở miệng, Thái Văn Kỳ liền đặt nhiệt kế vào miệng cho cô.
Đến lúc cô ngậm lấy nhiệt kế rồi, Thái Văn Kỳ mới chợt nhận ra: Chết tiệt! Mình đưa nhiệt kế cho cậu ta tự đo là được rồi, sao phải đưa nhiệt kế đến tận miệng cậu ta chứ.
Mình là người hầu của cậu ta chắc.
Thái Văn Kỳ càng nghĩ càng bực mình.
Đến lúc đo nhiệt độ xong, cô nhân viên y tế liền nói: “Cô bé sốt cao quá rồi đấy.” Vừa nói cô vừa đi lấy thuốc rồi đưa cho Thái Văn Kỳ, bảo Thái Văn Kỳ cho Tô Mộ Nghiên uống.
Lần này Thái Văn Kỳ không đưa thuốc lên tận miệng Tô Mộ Nghiên nữa mà đặt thuốc và cốc nước vào tay cô.
Tô Mộ Nghiên tự mình uống thuốc.
Cô nhân viên y tế lại lấy một miếng dán hạ sốt rồi đưa cho Thái Văn Kỳ, bảo Thái Văn Kỳ dán lên trán cho Tô Mộ Nghiên.
Thái Văn Kỳ lại định đưa miếng dán cho Tô Mộ Nghiên tự dán, nhưng cô nhân viên y tế liền bảo: “Em dán cho bạn đi, nếu không bạn lại dán lệch.”
Thái Văn Kỳ ngó lơ lời của cô nhân viên y tế, vẫn đưa miếng dán cho Tô Mộ Nghiên.
Nhưng Tô Mộ Nghiên lại nhìn anh rồi nói: “Hay là cậu dán cho tôi đi, nếu không tôi dán lệch thì lại phải bóc ra dán lại.”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì cười nhạt: “Có vẻ cậu rất biết hưởng thụ nhỉ.”
“Còn cậu thì rất biết so đo với người ốm.” Tô Mộ Nghiên cũng cười nhạt rồi nói.
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì bực mình nhưng cuối cùng vẫn giúp Tô Mộ Nghiên dán miếng dán