Thái Văn Kỳ nghe Tô Mộ Nghiên nói thì ngay lập tức nhìn xuống giày của mình, quả nhiên là dây giày đã bị tuột.
Hai tai anh dần nóng lên, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tô Mộ Nghiên bảo anh tự buộc dây giày cho mình, vậy mà anh lại hiểu lầm mà đi đến buộc dây giày cho cô!
Thái Văn Kỳ mím môi, không hiểu vừa rồi ma xui quỷ khiến kiểu gì mà bản thân lại làm như vậy.
Trong lúc đó, Tô Mộ Nghiên cũng cảm thấy xấu hổ.
Thái Văn Kỳ đã buộc dây giày cho cô.
Là Thái Văn Kỳ đó! Cái tên ưa sạch sẽ này vậy mà lại cúi người rồi tự tay buộc dây giày cho cô!
Tô Mộ Nghiên không biết tại sao tự nhiên Thái Văn Kỳ lại có thể làm như vậy, nhưng cô thật sự đã xém chút nữa đổ gục trước hành động của anh rồi.
Trước đây đọc tiểu thuyết, mỗi khi thấy Hà Tuyết Sam rung động trước hành động lãng mạn giả tạo của Thái Văn Kỳ, Tô Mộ Nghiên đều tức giận, cầu nguyện Hà Tuyết Sam mau nhìn ra bộ mặt thật của Thái Văn Kỳ, đừng có tiếp tục u mê Thái Văn Kỳ nữa.
Vậy mà bây giờ đối diện với Thái Văn Kỳ, Tô Mộ Nghiên lại thiếu chút nữa đã gục ngã.
Cô cảm thấy Thái Văn Kỳ thật sự quá nguy hiểm, giống y như thuốc phiện, khiến một số người dù biết là có hại nhưng vẫn đâm đầu vào.
Mà Tô Mộ Nghiên suýt chút nữa đã trở thành kẻ nghiện rồi!
Lúc này, Thái Văn Kỳ vẫn chưa hết ngượng ngùng.
Anh không dám nhìn Tô Mộ Nghiên nên chỉ biết nhìn chằm chằm vào đôi giày bị tuột dây của mình.
Sau một hồi anh đưa tay định buộc dây giày lại, nhưng lại nhớ đến chuyện bản thân vừa buộc dây giày cho Tô Mộ Nghiên, anh liền đứng dậy rồi bảo cô: “Cậu buộc lại dây giày cho tôi đi!”
“???” Tô Mộ Nghiên: “Cái gì cơ?”
Thái Văn Kỳ nhìn Tô Mộ Nghiên rồi thản nhiên nói: “Vừa nãy tôi buộc dây giày cho cậu rồi, bây giờ cậu phải buộc lại cho tôi.”
“Này!” Tô Mộ Nghiên trừng mắt nhìn Thái Văn Kỳ, “Cậu tự nhiên buộc dây giày cho tôi, chứ có phải tôi có nhờ cậu đâu mà bây giờ cậu lại bắt tôi buộc cho cậu?”
“Tôi không cần biết.” Thái Văn Kỳ nói.
“Bây giờ cậu phải buộc lại cho tôi.”
Tô Mộ Nghiên nghe đến đây thì tức đến bật cười, liền đứng dậy khỏi ghế để rời đi, nhưng Thái Văn Kỳ lại ấn cô ngồi xuống ghế.
Lúc này các bạn xung quanh đã bắt đầu chú ý đến Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ nên cứ nhìn chằm chằm vào hai người để hóng chuyện.
Mà Thái Văn Kỳ lại không phát hiện ra ánh mắt của mọi người nên vẫn thản nhiên bảo Tô Mộ Nghiên: “Cậu mau buộc dây giày cho tôi đi!”
Tô Mộ Nghiên tưởng rằng Thái Văn Kỳ đang cố ý làm khó mình nên rất tức giận.
Cô liền ngẩng đầu nhìn anh rồi quát: “Cậu có thôi đi không? Bây giờ cậu muốn tôi ngồi xuống đất buộc lại dây giày cho cậu trước mặt tất cả mọi người ở đây á? Cậu muốn mọi người xem tôi là người hầu của cậu đấy à?”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì thoáng đơ người, lúc này mới nhận ra mọi người xung quanh đang nhìn về phía mình.
Lại sợ Tô Mộ Nghiên hiểu lầm, anh vội vàng lên tiếng giải thích: “Tôi không có ý như vậy.
Tôi…”
Thái Văn Kỳ chưa kịp nói hết câu thì Thái Ngạn Nhân bỗng chạy từ xa tới rồi kéo anh ra xa Tô Mộ Nghiên.
Sau đó, anh ấy đứng chắn trước Tô Mộ Nghiên giống như đang bảo vệ cô, Thái Văn Kỳ nhìn mà vô cùng chướng mắt.
Lại phát hiện ra trên tay Thái Ngạn Nhân cầm ly trà sữa nóng, Thái Văn Kỳ lại càng chướng mắt hơn.
Hôm nay Hà Tuyết Sam nghỉ phép, cho nên ly trà sữa này nhất định không phải là Thái Ngạn Nhân mua cho cô ấy.
Vừa rồi Thái Ngạn Nhân đang nói chuyện với Tô Mộ Nghiên, cho nên Thái Văn Kỳ cảm thấy ly trà sữa này rất có thể là anh ấy mua cho cô.
Mà Thái Văn Kỳ vừa nghĩ đến đây thì quả thật Thái Ngạn Nhân liền đưa trà sữa cho Tô Mộ Nghiên, sau đó còn mỉm cười bảo cô: “Cậu cầm lấy đi!”
Tô Mộ Nghiên nhận lấy ly trà rồi nói “cảm ơn” với Thái Ngạn Nhân.
Thái Văn Kỳ thấy thế thì bàn tay bất