Tô Mộ Nghiên ngơ ngác nhìn Thái Văn Kỳ, giống như không nghe hiểu lời anh nói.
Mà Thái Văn Kỳ thấy cô cứ ngây ngốc ra đấy thì liền bảo: “Cậu mau đeo giày vào đi.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì vẫn ngơ ngác nhìn Thái Văn Kỳ.
Rõ ràng lời anh nói cô nghe rất hiểu, nhưng khi ngẫm nghĩ kỹ thì cô lại cảm thấy dường như mình chẳng hiểu gì cả.
Anh đưa giày cho cô, sau đó bảo cô đeo giày vào đi? Anh muốn cô đeo giày của anh sao?
Tô Mộ Nghiên không dám tin, phải do dự một lúc rồi mới hỏi: “Cậu bảo tôi đeo giày của cậu á?”
Thái Văn Kỳ gật đầu, Tô Mộ Nghiên liền kinh ngạc không thôi, vội vàng hỏi: “Cậu vừa gật đầu á?”
Thái Văn Kỳ bị chọc cười, lại gật đầu một lần nữa rồi nói: “Cậu đeo giày đi.”
“Nhưng đây là giày của cậu, sao cậu lại cho tôi đeo?” Tô Mộ Nghiên vẫn không dám tin, “Hơn nữa… Giày của cậu cũng bị ướt mà… Sao cậu không đeo?”
“Tôi là con trai, sức khỏe tốt hơn cậu.
Tôi đeo giày ướt thì không sao, nhưng nếu cậu đeo giày bị ướt thì có thể bị ốm.”
Làm gì đến mức đấy chứ? Tô Mộ Nghiên thầm nghĩ cô đâu có yếu ớt đến mức đấy đâu.
Nhưng mà…
Tự nhiên cô lại thấy hơi cảm động, lại còn có chút rung động.
Cái tên Thái Văn Kỳ đáng ghét này vậy mà lại nhường giày cho cô sao?
Cô phải thầm nhủ rằng Thái Văn Kỳ không phải người tốt, Thái Văn Kỳ rất nguy hiểm, Thái Văn Kỳ phải có âm mưu gì đó nên mới đối tốt với cô,… để bình tĩnh lại.
Cô không thể bị mấy hành động của Thái Văn Kỳ làm xiêu lòng được!
Tô Mộ Nghiên đã quyết tâm như vậy nên nhất quyết không nhận lòng tốt của Thái Văn Kỳ.
“Cậu đeo giày của cậu đi, tôi không đeo đồ của cậu đâu.”
“Sao?” Thái Văn Kỳ hỏi, “Chê bẩn hả?”
Tô Mộ Nghiên đang định nói là không phải thì Thái Văn Kỳ lại bảo: “Đây là giày mới, chưa đi lần nào, cậu cứ yên tâm đeo đi.”
Giày mới chưa đi lần nào mà Thái Văn Kỳ lại cho cô đeo?
Tô Mộ Nghiên mím chặt môi, cố gắng đè nén thứ cảm xúc đang dâng trào trong lòng rồi nói: “Giày của cậu lớn như vậy làm sao tôi đeo vừa.
Cậu mau đeo đi, nếu không nước ngấm vào chân bây giờ.”
“Nước ngấm vào chân tôi từ vừa nãy rồi.
Bây giờ cậu cứ đeo giày của tôi đi, đến lúc giày cậu khô thì đem trả giày cho tôi là được.”
“Nhưng mà…” Tô Mộ Nghiên đang định từ chối tiếp, nhưng Thái Văn Kỳ lại bảo: “Cậu là cháu của bạn ông ngoại tôi.
Ông ngoại bảo tôi quan tâm đ ến cậu, cho nên những gì tôi đưa cho cậu thì cậu cứ việc nhận, không cần phải suy nghĩ gì cả.”
Nói dứt lời Thái Văn Kỳ liền quay người rời đi, nhưng đi được mấy bước thì anh lại dừng lại, sau đó quay đầu nói với Tô Mộ Nghiên: “Còn một chuyện nữa, đó là cậu còn nhỏ, không nên yêu đương.
Đừng có thấy người khác đối tốt với cậu mà động lòng, có thể họ đang lừa gạt cậu đấy.”
Thái Văn Kỳ nói xong thì liền bỏ đi.
Anh nói như vậy là để cảnh báo cô không được rung động với Thái Ngạn Nhân, đừng vì Thái Ngạn Nhân đối tốt với cô một chút mà thích anh ấy rồi nghĩ đến chuyện yêu đương.
Nhưng Tô Mộ Nghiên nghe xong thì lại hiểu lầm, tưởng rằng Thái Văn Kỳ đang cảnh cáo cô đừng rung động với anh, kẻo lại bị anh lừa gạt.
Tô Mộ Nghiên nghĩ như vậy thì tức chết, thầm nghĩ ai mà thèm thích anh chứ? Cô biết thừa anh là người xấu, có ngu mới đi thích anh để bị anh lừa.
Một lát sau.
Tô Mộ Nghiên chân thì đeo đôi giày của Thái Văn Kỳ, tay thì cầm giày của mình xuống phòng y tế mượn máy sấy để sấy giày.
Sấy giày xong, cô liền đeo giày của mình rồi đi lên lớp để trả giày cho Thái Văn Kỳ.
Đến buổi chiều, sau khi tan học, Tô Mộ Nghiên cùng Hà Tuyết Sam xuống CLB Kịch.
Thái Văn Kỳ lặng lẽ đi theo phía sau, còn Thái Ngạn Nhân thì đi phía trước Hà Tuyết Sam và Tô Mộ Nghiên, thỉnh thoảng lại quay lại nói vài câu với hai người họ.
Thái Văn Kỳ thấy vậy thì trong lòng lại nổi lên cảm giác ghen ghét.
Đến lúc xuống đến