Tô Mộ Nghiên cầm theo túi quà đựng đôi găng tay đến trường.
Khi đến lớp, cô đặt chiếc túi đựng quà vào một góc trong ngăn bàn, đợi chiều về nhà sẽ mang tặng cho ông.
Đến giờ ra chơi.
Thái Văn Kỳ sau khi cất sách vở xuống ngăn bàn thì định lấy chiếc bánh bông lan ở trong cặp sách ra.
Sáng nay trước khi đến nhà Tô Mộ Nghiên anh đã đi mua bánh bông lan rồi.
Bây giờ anh đang định lấy bánh đưa cho Tô Mộ Nghiên, nhưng còn chưa kịp lấy ra thì Thái Ngạn Nhân đã đi đến, nói với Tô Mộ Nghiên: “Cậu ra ngoài tớ nhờ một chút.”
Thái Văn Kỳ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh chĩa thẳng về phía Thái Ngạn Nhân.
Tô Mộ Nghiên lại không nhìn thấy biểu cảm của Thái Văn Kỳ nên ngay lập tức đứng dậy đi theo Thái Ngạn Nhân, trong lòng thầm nghĩ: Sắp được uống trà sữa rồi! Sắp được ăn bánh rồi!
Được đãi đồ ăn khiến tâm tình Tô Mộ Nghiên vui vẻ, mặt mày hớn hở.
Nhưng cũng vì quá vui vẻ nên cô không để ý đến sắc mặt khó coi của Thái Văn Kỳ lúc này.
Chỉ có Thái Văn Kỳ là luôn để ý đến sắc mặt của cô, chú ý đến từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Vì vậy, anh đã trông thấy cô vui vẻ đến nhường nào khi được Thái Ngạn Nhân gọi đi.
Khốn kiếp!
Thái Văn Kỳ chửi tục một câu trong lòng, tay siết chặt nắm đấm, chỉ muốn lao đến đánh cho Thái Ngạn Nhân nhừ tử.
Thái Ngạn Nhân thích Hà Tuyết Sam nhưng tại sao lúc nào cũng đến tìm Tô Mộ Nghiên chứ? Còn Tô Mộ Nghiên thì sao? Anh đã nhắc cô đừng có động lòng với Thái Ngạn Nhân rồi, tại sao cô không nghe?
Thái Văn Kỳ tức muốn phát điên.
Anh cố gắng kiềm chế lửa giận, nhưng cả cơ thể anh đều toát lên vẻ u ám đến đáng sợ.
Bất chợt, anh lại để ý đến túi đựng quà trong ngăn bàn Tô Mộ Nghiên.
Bên trong túi quà đựng đôi găng tay của hãng XXX mà cô đã mua.
Là mua cho Thái Ngạn Nhân!
Thái Văn Kỳ càng nghĩ càng tức, liền lấy đôi găng tay trong túi đựng quà ra.
Gần đến giờ vào lớp.
Tô Mộ Nghiên sau khi ăn xong bánh và uống xong trà sữa thì liền cùng Thái Ngạn Nhân lên lớp.
Thái Văn Kỳ ngồi tại chỗ, ánh mắt vẫn luôn ghim chặt trên người Tô Mộ Nghiên từ khi cô bước vào cửa lớp.
Đến lúc cô ngồi xuống bên cạnh, anh mới thu ánh mắt lại.
Tô Mộ Nghiên lúc này vừa mới ăn uống no nê nên tâm tình rất tốt.
Cô cúi xuống ngăn bàn lấy sách vở để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo, nhưng bỗng nhiên cô lại thấy túi quà của mình dường như bị xê dịch.
Tô Mộ Nghiên nhíu mày, đưa tay cầm lấy túi quà thì lại phát hiện túi quà nhẹ tênh.
Cô sửng sốt, vội vàng lấy túi quà ra xem thì thấy bên trong trống trơn, chiếc găng tay đã không cánh mà bay mất.
Thái Văn Kỳ ngồi bên cạnh bỗng nhiên quay sang, lạnh nhạt hỏi: “Sao vậy?”
Mặt Tô Mộ Nghiên tái mét.
Nghe thấy Thái Văn Kỳ hỏi, cô từ từ quay sang nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp rồi nói: “Tiêu rồi… Đôi găng tay của tôi biến mất rồi!”
“Ồ!” Thái Văn Kỳ thản nhiên đáp, “Mất rồi à? Tiếc nhỉ!”
Sắc mặt Tô Mộ Nghiên lúc này càng tệ hơn, cô vội vàng lục lại ngăn bàn một lần nữa nhưng đôi găng tay đương nhiên không có trong ngăn bàn.
Cô hoang mang nhìn ngó xung quanh nhưng cũng không thấy.
Nhất định là có người lấy trộm!
Tô Mộ Nghiên quay sang hỏi Thái Văn Kỳ: “Cậu có thấy ai đi đến chỗ của tớ không?”
Thái Văn Kỳ lạnh nhạt đáp: “Không thấy.
Vừa rồi tôi đi ra ngoài một lát, chắc tên trộm nhân lúc đó mà lấy đồ của cậu rồi.”
“Vậy thì tiêu rồi…” Tô Mộ Nghiên tuyệt vọng, khuôn mặt giống như sắp khóc đến nơi, “Tôi bình thường không dám uống trà sữa, không dám mua đồ ăn vặt, tích góp từng chút tiền một.
Bây giờ bỏ một số tiền lớn ra để mua đôi găng tay… Vậy mà nó lại mất rồi!”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì mặt vẫn thản nhiên như không, chẳng hề thương tiếc Tô Mộ Nghiên bị mất đồ mà nói: “Đáng lẽ ra cậu không nên bỏ số tiền lớn như vậy ra để mua găng tay.”
“Cậu tưởng tôi