Hệ thống sẽ không làm hại người vô tội, nhưng nếu họ tự nguyện thì hệ thống có thể trừng phạt họ.
Thái Văn Kỳ biết Tô Mộ Nghiên tự nguyện chịu trừng phạt chỉ để được ở bên anh thì vô cùng đau khổ.
Hóa ra… cô lại thích anh đến như vậy.
Thích anh đến nỗi chịu trừng phạt cũng muốn ở bên anh.
Còn anh… Anh chỉ biết thích cô.
Nhưng cái thứ tình cảm của anh chẳng những không khiến cho cô được hạnh phúc, mà ngược lại còn khiến cô gặp tai nạn.
Giá như anh không khiến cô thích mình, giá như hôm ấy anh không tỏ tình với cô thì đã không khiến cô chịu khổ như vậy.
Thái Văn Kỳ hối hận rồi.
Nếu ngay từ đầu anh buông bỏ thù hận thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.
Nếu ngay từ đầu anh là một người tốt thì Tô Mộ Nghiên đã không phải trả giá chỉ vì thích anh.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Thái Văn Kỳ hỏi hệ thống, “Để tôi chịu trừng phạt thay cậu ấy được không? Nếu bây giờ tôi gặp tai nạn thì cậu ấy có thể tỉnh lại không?”
Hệ thống không trả lời.
Thái Văn Kỳ lúc này đã mất bình tĩnh, giọng nói run rẩy: “Làm ơn… Để cậu ấy tỉnh lại đi.
Các người muốn tôi làm gì cũng được, các người muốn hành hạ tôi ra sao cũng được.
Đừng để cậu ấy nằm trên giường bệnh nữa.”
“Là tôi sai… Tôi thật sự biết sai rồi… Đừng làm khổ cậu ấy nữa… Tôi van xin các người…” Thái Văn Kỳ hèn mọn mà cầu xin, trong ánh là sự tăm tối tuyệt vọng.
Lúc này hệ thống mới thông báo: [Sự trừng phạt của Tô Mộ Nghiên đã sắp kết thúc, cậu không cần lo lắng nữa.]
Nghe thấy vậy, trong mắt Thái Văn Kỳ mới xuất hiện chút tia sáng nhỏ nhoi.
Anh vội vàng hỏi hệ thống: “Vậy Mộ Nghiên sắp tỉnh lại rồi sao?”
[Đúng, sự trừng phạt dành cho cô ấy đến đây là kết thúc, thế nhưng sự trừng phạt dành cho cậu vẫn sẽ còn tiếp diễn.]
Thái Văn Kỳ không quan tâm đến sự trừng phạt dành cho mình, anh chỉ vội vàng hỏi hệ thống: “Từ nay Mộ Nghiên sẽ an toàn đúng không? Cậu ấy sẽ không gặp phải bất cứ chuyện gì nữa, đúng không?”
[Chắc chắn không, cô ấy sẽ không phải nhận bất cứ sự trừng phạt nào nữa.
Tuy nhiên, sự trừng phạt dành cho cậu có thể sẽ ảnh hưởng đến cô ấy, bởi vì cô ấy thích cậu.]
[Khi chiếc xe lao về phía cô ấy, cô ấy vẫn không hối hận vì đã thích cậu.]
Trong phòng bệnh.
Thái Văn Kỳ nằm trên giường khẽ rơi nước mắt, sau đó anh từ từ mở mắt dậy, không chút sức lực mà cố gắng nhìn xung quanh.
Ông Lý ngồi bên cạnh thấy anh tỉnh thì liền hỏi: “Cháu đỡ hơn chút nào chưa?”
Đầu óc Thái Văn Kỳ dần dần tỉnh táo.
Anh nhìn ông Lý rồi nói mình không sao, sau đó gắng gượng ngồi dậy rồi giật kim truyền dịch đang cắm trên tay ra.
Cô y tá ở gần đó thấy vậy thì vội chạy đến: “Cháu làm gì vậy? Còn đang truyền dịch mà.”
Thái Văn Kỳ không nói không rằng, liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Ông Lý ngồi trên ghế lắc đầu, bảo cô y tá cứ mặc kệ Thái Văn Kỳ.
Trong lúc đó, tại phòng bệnh của Tô Mộ Nghiên, Thái Ngạn Nhân, Hà Tuyết Sam và Hứa Tông Dương vẫn chưa về.
Ông Tô lúc này cũng ở trong phòng bệnh trông Tô Mộ Nghiên.
Đột nhiên cửa phòng bị mở, Thái Văn Kỳ bước vào, ông Tô và mọi người nhìn thấy anh thì đều bất ngờ.
Ông Tô hỏi: “Sao cháu không nghỉ ngơi mà lại đến đây?”
Thái Văn Kỳ không trả lời mà hỏi ông: “Mộ Nghiên tỉnh chưa ông?”
Ông Tô buồn bã lắc đầu, Thái Văn Kỳ liền vội vàng đi đến bên giường bệnh rồi nắm lấy tay Tô Mộ Nghiên.
Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam thấy cảnh này thì khá bất ngờ.
Còn Hứa Tông Dương thấy vậy thì nhíu mày, nói với Thái Văn Kỳ: “Cậu vừa ngất ra đấy rồi, nên đi nghỉ ngơi đi.
Hơn nữa ông của Mộ Nghiên còn ở đây, thế mà cậu vừa vào đã nắm lấy tay Mộ Nghiên rồi, nhìn thật không hay cho lắm đâu.”
Thái Văn Kỳ không thèm để ý đến Hứa Tông Dương, vẫn một mực nắm lấy tay Tô Mộ Nghiên.
Mà quan trọng là ông Tô cũng không quan tâm đến những lời Hứa Tông Dương nói, ông không có ý kiến gì về việc Thái Văn Kỳ nắm tay cháu gái mình cả.
Hứa Tông Dương phát hiện ra điều này thì vừa mất mặt vừa bực bội.
Thái Văn Kỳ lúc này nhẹ nhàng đưa bàn tay