Thái Văn Kỳ biết mình quả thật không thể đuổi kịp Tô Mộ Nghiên.
Anh và Hứa Tông Dương cuối cùng vẫn phải lên phòng giáo viên, hai người sau đó phải viết bản tường trình, đến khi thầy chủ nhiệm xuống giải quyết sự việc này thì hai người mới được ra về.
Lúc rời khỏi phòng giáo viên, Thái Văn Kỳ muốn đi tìm Tô Mộ Nghiên thì lại tình cờ gặp Hà Tuyết Sam.
Cô ấy nói với anh rằng Tô Mộ Nghiên đã về nhà rồi.
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì liền gọi điện thoại cho Tô Mộ Nghiên.
Gọi năm, sáu cuộc cô đều không nghe, đến lúc nhắn tin thì Tô Mộ Nghiên chỉ đáp: [Ngày mai là bắt đầu nghỉ hè rồi.
Trong kỳ nghỉ này đừng tìm tớ, đợi một thời gian nữa tớ sẽ chủ động liên lạc với cậu.]
Thái Văn Kỳ nhận được tin nhắn này thì vô cùng hoang mang.
Tại sao anh và cô cứ phải như vậy? Anh thích cô, cô cũng thích anh, tại sao anh lại không thể tìm cô, không thể gặp cô?
Hôm nay rõ ràng là cô lo lắng cho anh nên mới mang thuốc lên lớp cho anh.
Sau đó rõ ràng là cô vì thích anh, vì rung động khi ở cạnh anh nên mới hôn anh.
Nhưng tại sao hôn xong cô lại xin lỗi, cô lại bỏ chạy, cô lại không cho anh tìm cô?
Tại sao chứ?
Thái Văn Kỳ không tài nào hiểu nổi.
Sau khi rời khỏi trường, anh liền bảo chú tài xế đưa mình đến nhà họ Tô.
Ông Tô thấy anh đến thì vô cùng vui vẻ, liền mời anh vào nhà chơi.
Nhưng khi anh hỏi đến Tô Mộ Nghiên thì sắc mặt ông Tô lại thay đổi.
Cuối cùng, ông Tô mới kể cho anh biết rằng gần đây tâm trạng của Tô Mộ Nghiên vẫn luôn không tốt.
Vừa nãy về nhà, cô còn bảo với ông rằng tạm thời mình không muốn gặp Thái Văn Kỳ.
Nếu Thái Văn Kỳ đến tìm thì ông hãy nói với cô, cô sẽ ở trong phòng, tuyệt đối không ra ngoài gặp anh.
Thái Văn Kỳ nghe thấy vậy thì suy sụp, ông Tô bèn vội an ủi rằng không phải Tô Mộ Nghiên ghét anh, cô đã bảo rằng đợi một thời gian nữa sẽ chủ động tìm anh nói chuyện.
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì tâm trạng cũng chẳng tốt lên là bao.
Buổi tối.
Sau khi về nhà, Thái Văn Kỳ lại gửi tin nhắn cho Tô Mộ Nghiên nhưng cô không hề trả lời.
Một tháng sau.
Trong vòng một tháng này, Thái Văn Kỳ mỗi ngày đều gọi cho Tô Mộ Nghiên ít nhất hai cuộc điện thoại nhưng cô đều không bắt máy.
Mỗi sáng anh cũng đều gửi nhắn tin chào buổi sáng cho cô, đến tối lại là tin nhắn chúc ngủ ngon, nhưng không tin nhắn nào được cô trả lời.
Rồi đến một ngày Thái Văn Kỳ gửi đến tin nhắn: [Mộ Nghiên, trái tim cậu thật lạnh lùng, tớ phải làm sao mới có thể làm tan chảy được nó đây?]
Tô Mộ Nghiên vẫn không hồi đáp.
Thế nhưng, cô đã đọc tin nhắn đó.
Mà nói đúng hơn là tin nhắn nào anh gửi tới cô cũng đều đọc, chỉ là không trả lời mà thôi.
Buổi tối của một ngày thứ sáu.
Trong lúc ăn tối, ông Tô liền bảo: “Mộ Nghiên, tuần sau tới sinh nhật cháu rồi, cháu mời bạn bè đến biệt thự nhé, ông sẽ tổ chức sinh nhật cho cháu.”
Tô Mộ Nghiên vốn muốn tổ chức sinh nhật, nhưng nghĩ lại thì đây là sinh nhật của “Tô Mộ Nghiên” nên cô không có quyền từ chối, hơn nữa cũng không muốn làm ông Tô mất hứng cho nên cô đã đồng ý.
Không ngờ rằng ông Tô lại hỏi: “Cháu có mời Văn Kỳ không?”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì ngẩn người.
Cuối cùng phải trầm mặc suy nghĩ mất một lúc thì cô mới đáp: “Cậu ấy cũng là bạn cùng lớp nên đương nhiên cũng sẽ mời ạ.”
Sau khi ăn tối xong, Tô Mộ Nghiên liền lên nhóm lớp viết một tin nhắn: [Thứ sáu tuần sau tớ tổ chức tiệc sinh nhật, hy vọng các cậu có thể tới tham gia.]
Sau đó, cô liền gửi địa chỉ biệt thự của nhà họ Tô lên nhóm lớp.
Có rất nhiều bạn đã nhanh chóng trả lời rằng mình nhất định sẽ đi, Tô Mộ Nghiên liền viết tin nhắn cảm ơn mọi người.
Không nghĩ rằng sau đó không lâu, một người lại gửi tin nhắn riêng cho cô: [Tớ có thể tham dự tiệc sinh nhật của cậu, được không?]
Người gửi là Thái Văn Kỳ.
Rất nhanh, Tô Mộ Nghiên liền nhắn lại một chữ: [Được.]
Cô cũng rất mong anh có thể tới, bởi vì…
Cô nhớ anh lắm rồi.
…
Một tuần sau, ngày sinh nhật của Tô Mộ Nghiên cuối cùng cũng tới.
Đến bốn giờ