chương 12109.
Ngươi bị thương?Làm tốt lắm! Ta vẫn luôn chờ ngươi ra tay đâu!Mặc dù đã sớm có chuẩn bị nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn lộ ra bộ dáng kinh ngạc, cậu đột nhiên xoay người lại, dùng một kiếm đẩy Kỳ Tiêu ra, ánh mắt uy nghiêm lạnh băng, chậm rãi mở miệng: “Ngươi đây là muốn phản bội U Lan Cảnh?”Kiếm quang trong tay Kỳ Tiêu lạnh đến thấu xương, khuôn mặt căng chặt từng bước tiến lại gần, môi mỏng khẽ cong, giọng điệu lạnh lùng: “Vậy thì thế nào?”Biểu tình Lâm Tử Nhiên trầm xuống, thần sắc âm trầm như nước, quyết đoán cười lạnh: “Một khi đã vậy, hôm nay ta liền giết tên phản đồ là ngươi!”Kỳ Tiêu mím môi, đối diện với hai tròng mắt không chút độ ấm của Lâm Tử Nhiên, thầm nghĩ quả như mình dự liệu, nếu người này giết mẫu thân y, hiện giờ mình lại phản bội U Lan Cảnh, đương nhiên hắn sẽ muốn trực tiếp giết mình nhổ cỏ tận gốc.Chẳng qua...!Hôm nay còn chưa biết ai chết vào tay ai đâu!Kỳ Tiêu liếc mắt nhìn Phượng Trạc một cái, hai người đồng thời xông lên!Đối mặt với sự giáp công của hai người, đao kiếm không có mắt, Lâm Tử Nhiên rất nhanh bắt đầu cảm thấy có chút cố sức, cậu xoay tròn một vòng né tránh, một lọn tóc bị cắt đứt bay xuống đất..Lâm Tử Nhiên có chút luống cuống: “Đây là uy lực của vai chính công thụ liên thủ sao? Tôi sắp chống không nổi!”Hệ thống an ủi: “Không sao, kiên trì thêm một lát, Phượng Trạc sắp bị độc phát rồi.”Trên thanh kiếm Lâm Tử Nhiên bôi tôi độc, lúc trước cậu đã làm Phượng Trạc bị thương, nếu không dựa vào thủ đoạn đê tiện này, hôm nay cậu thực sự không đánh lại hai người Kỳ Tiêu và Phượng Trạc liên thủ; dù sao cũng là vai chính công thụ của thế giới này… Tuy rằng Kỳ Tiêu còn chưa hoàn toàn trưởng thành, Phượng Trạc lại trúng ám toán của mình, nhưng hai người bọn họ liên thủ đã đủ sinh ra lực uy hiếp đối với Lan Quân Hà!Lâm Tử Nhiên không dám sơ ý, cần phải hoàn toàn tập trung tinh thần, nói thật là cậu ghét diễn cảnh đánh nhau, huhuhu!Trong chớp mắt lại qua mười mấy chiêu! Lâm Tử Nhiên bị một kiếm đâm trúng bả vai, cậu trực tiếp nâng chưởng đánh Phượng Trạc bay ra ngoài, lần nữa nghênh chiến Kỳ Tiêu!Nhưng đúng lúc này, bước chân Phượng Trạc hơi lảo đảo, phun ra một ngụm máu đen, không tiến lên nữa.Thiếu đi một kẻ thù, Lâm Tử Nhiên một mình đối mặt với Kỳ Tiêu có vẻ thong dong không ít, Kỳ Tiêu cũng không ngờ Phượng Trạc bỗng nhiên phát độc, ánh mắt run lên, lạnh giọng nói: “Đê tiện!”Lâm Tử Nhiên cười lạnh, khinh thường nhìn Kỳ Tiêu: “Chỉ cần có thể đạt được mục đích, thủ đoạn không quan trọng; xem ra ngươi còn phải học rất nhiều thứ.”Kỳ Tiêu cực độ tức giận, tuy rằng y có thể ngăn cản Lâm Tử Nhiên nhưng không có Phượng Trạc hỗ trợ, muốn giết Lâm Tử Nhiên là chuyện không có khả năng, mắt thấy Phượng Trạc bị độc phát nguy trong sớm tối.Ánh mắt y biến ảo mấy lần, tuy trong lòng không cam lòng nhưng vẫn rất quyết đoán.
Bây giờ cứng đối cứng với Lâm Tử Nhiên, muốn giết hắn là hy vọng xa vời, nhưng nếu Phượng Trạc cứ thế mà chết, hiển nhiên chính mình càng bất lợi.Đáng giận....Rõ ràng chỉ kém một chút.Kỳ Tiêu dùng kiếm đâm trúng Lâm Tử Nhiên, sau đó xoay người nắm lấy cánh tay Phượng Trạc, xoay người rời đi!Lâm Tử Nhiên trầm tư một lát, nhưng không đuổi theo.Cậu cũng bị thương.Trên bả vai chảy máu đầm đìa, tuy không có cảm giác, nhưng thoạt nhìn rất thấm người, cần phải nhanh xử lý.Lâm Tử Nhiên thở dài một hơi, tuy rằng hôm nay diễn rất vất vả nhưng may mà thuận lợi, thành thật mà nói, thế giới này mang cho cậu hy vọng! Cho đến bây giờ cốt truyện còn chưa sụp đổ!Nghĩ đến đây, Lâm Tử Nhiên thiếu chút nữa cảm động rơi lệ đầy mặt.Hiện giờ ngay cả không sụp đổ cũng trở thành sự tình xa xỉ như thế!Không uổng công cậu nghiêm túc diễn.………………Kỳ Tiêu đỡ Phượng Trạc rời đi, tiếng gió bên người gào thét, thần kinh y căng thẳng đến cực hạn, cẩn thận động tĩnh phía sau.Mười lăm phút sau, sau khi xác định Lan Quân Hà không đuổi theo Kỳ Tiêu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.Thủ hạ của Phượng Trạc có không ít người, sắp tới lại phái không ít cao thủ tới đây, nếu Lan Quân Hà thật sự dám một mình đuổi tới đây thì cũng không tốt, nhưng hiện tại xem ra, người nọ rất cẩn thận, sẽ không dễ đi theo mình chui đầu vô lưới.Cơ hội tốt như vậy, chỉ có một lần, sơ sẩy thật là đáng tiếc.Bất quá hiện tại không phải là lúc để tiếc nuối.Kỳ Tiêu vội vàng vào nhà thả Phượng Trạc xuống, thủ hạ của Phượng Trạc nhanh chóng đưa đại phu tới, uy cho hắn thuốc giải độc, nhưng Phượng Trạc vẫn hôn mê bất tỉnh, thoạt nhìn tình huống thập phần không ổn.Đại phu nói: “Vì không biết đây là loại độc nào, cho nên không thể hốt thuốc đúng bệnh, độc này thoạt nhìn rất mạnh, nếu không phải điện hạ tu vi cao cường chỉ sợ đương trường liền mất mạng.
Hiện tại chỉ có thể dựa vào linh dược, nếu không tìm được thuốc giải phù hợp, tính mạng của điện hạ vô cùng kham ưu.”Kỳ Tiêu lập tức đứng lên, mím môi nói: “Ta sẽ nghĩ cách.”Đại phu nói: “Làm phiền Kỳ công tử.”Kỳ Tiêu bước ra ngoài, hít sâu một hơi.Y cầm chặt kiếm trong tay, giữa mày nhăn lại, hôm nay mình hoàn toàn xé rách mặt với Lan Quân Hà, lại phản bội U Lan Cảnh, chắc chắn Lan Quân Hà sẽ không bỏ qua cho mình.
Nếu một ngày không diệt trừ U Lan Cảnh và Lan Quân Hà, kế tiếp mình sẽ gặp phải đuổi giết không ngừng..Cũng giống như mẫu thân của mình vậy.Lúc ấy y còn nhỏ nên không hiểu, không hiểu tại sao mẫu thân lại chết, sau đó cũng dần dần hiểu ra.Lan Quân Hà xác thật là hung thủ đã giết cha mẹ mình, nhưng đứng ở góc độ Lan Quân Hà, hắn chỉ đang làm những gì hắn nên làm, đi truy sát kẻ phản đồ phản bội U Lan Cảnh, trong đó có lẽ có ân oán riêng, nhưng càng nhiều là lập trường bất đồng, lựa chọn con đường bất đồng.Hôm nay y và Lan Quân Hà đã đến tình trạng không chết không ngừng, báo thù chỉ là một trong những nguyên nhân, lập trường cũng là một nguyên nhân rất quan trọng.Kẻ thù của y không chỉ là một mình Lan Quân Hà.Mà còn có U Trì.Cùng với tổ chức hùng mạnh đó, nó giống như một đám mây đen bao phủ trên đầu y.Đời đời kiếp kiếp không thể trốn thoát, lưng đeo thù hận, sống cạnh kẻ thù..
Y không làm được, cho nên bằng bất cứ giá nào, lấy tính mạng của bản thân tự kết liễu.Kỳ Tiêu chậm rãi đi trên con phố vắng lặng, đêm nay ánh trăng bị mây đen che khuất hơn phân nửa, y nhíu mày suy tư, việc cấp bách hiện giờ chính là tìm cách lấy được thuốc giải.Nếu Phượng Trạc thật sự chết đi, Vô Vọng Lâu khó có thể tiếp tục là địch thủ của U Lan Cảnh, hơn nữa chính mình cũng có khả năng bị triều đình phản phệ.Đến lúc đó, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan mới là con đường chết.Đang đi, phía trước bỗng truyền đến tiếng bước chân giẫm trên mặt đường sỏi đá rất nhẹ, Kỳ Tiêu bỗng giương mắt, ánh mắt vô cùng sắc bén.Nam tử đeo mặt nạ đón ánh trăng đi tới, Kỳ Tiêu nhìn thấy đối phương, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, thần sắc kinh ngạc xen lẫn tia vui sướng.Kỳ Tiêu bước nhanh về phía trước, ánh mắt khẽ nhúc nhích, khóe môi giật giật: “Thanh y thúc thúc, sao thúc lại ở đây?”Sau khi bọn họ tách ra.Lâm Tử Nhiên cũng không trở về, cậu lo chuyện Phượng Trạc bị trúng độc nên vội vàng đeo mặt nạ đuổi theo, nhưng đi lòng vòng bên ngoài một lúc lâu vẫn không tìm được cơ hội đi vào, chỉ có thể chờ đợi, thật vất vả mới chờ Kỳ Tiêu ra ngoài.Cậu tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Ta đã biết chuyện ngươi giao thủ cùng Lan Quân Hà.”Kỳ Tiêu có chút căng thẳng: “Ta, ta không giết được hắn.”Y phản bội U Lan Cảnh chưa làm đến vạn vô nhất thất, lại thất thủ, sợ là thanh y thúc thúc sẽ trách y lỗ m ãng..Chính mình vẫn không đủ ẩn nhẫn.Chỉ là y không muốn tiếp tục nhẫn nại nữa.Nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm của thiếu niên, Lâm Tử Nhiên thở dài: “Trước tiên không nói cái này, ta nghe nói vị bằng hữu kia của ngươi trúng độc; Lan Quân Hà không chỉ tu vi cao cường mà còn là cao thủ dụng độc, bằng hữu của ngươi hiện tại nhất định rất nguy hiểm...!Đây là giải dược, ngươi nhanh chóng cầm đi đưa cho hắn dùng, không lo tính mạng.”Kỳ Tiêu nhận lấy bình thuốc của Lâm Tử Nhiên, siết chặt ở trong tay, người này luôn xuất hiện ở thời điểm y cần nhất, kịp thời xuất hiện bên cạnh y, lần nào cũng thế.Kỳ Tiêu trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên mở miệng nhẹ nhàng nói: “Thanh y thúc thúc, làm sao thúc biết rõ ràng như vậy...”Trong lòng Lâm Tử Nhiên run lên, đúng là bản thân mình xuất hiện quá khéo, cậu mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Kỳ thực thời điểm ngươi xuống núi, ta lặng lẽ đi theo ngươi, sợ ngươi gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên vẫn luôn đi theo.”Ánh mắt Kỳ Tiêu chuyển động, lộ ra thần sắc cảm động, trong lồ ng ngực nổi lên tia ấm áp.
Hóa ra là thế...!Quả nhiên thanh y thúc thúc quan tâm mình nhất.Tia nghi hoặc trong lòng cũng nháy mắt tiêu tán.Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, sau đó bổ sung: “Lan Quân Hà am hiểu dùng độc, bởi vì lo lắng hắn làm ngươi bị thương cho nên mấy năm nay ta vẫn luôn nghiên cứu; cái này vốn là chuẩn bị cho ngươi để phòng ngừa vạn nhất..
Không nghĩ tới lại xảy ra sự tình này, ngươi cầm đi cứu bằng hữu trước đi, dù sao cứu người quan trọng hơn.”Nếu cẩn thận cân nhắc, kỳ thực những lời này của cậu có trăm ngàn lỗ hổng, có rất nhiều chỗ không thể giải thích được, nhưng mà..
Kỳ Tiêu tuyệt đối tín nhiệm cậu, cũng không truy vấn lời cậu không muốn nói, bởi vậy mới có thể miễn cưỡng lừa gạt cho qua.Đối với Kỳ Tiêu