chương 21Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh.Vài giây sau, Lâm Tử Nhiên dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, lịch sự nói với trợ lý: “Tôi có thể vào được không?”Trợ lý rốt cục lấy lại tinh thần, phẫn nộ nhìn Lâm Tử Nhiên, ngữ khí chế nhạo: “Lục tổng làm sao có thời gian đại giá quang lâm tới nơi này?”Biểu tình Lâm Tử Nhiên có chút xấu hổ, lời trợ lý nói vừa rồi tuy rằng mang theo ý kiến chủ quan có chút lệch lạc, nhưng chỉ nhìn đơn thuần từ mặt ngoài đúng là có chuyện như vậy...Ôn Dự khẽ nhấp môi mỏng, khàn khàn mở miệng: “Tiểu Chu, cậu đi ra ngoài trước đi.”Tuy rằng ngữ khí Ôn Dự yếu ớt nhưng trợ lý nghe được sự chân thành trong đó, mặc dù cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng rồi đóng sầm cửa rời đi.Ôn Dự ngồi dựa trên giường bệnh, thoạt nhìn còn tốt, chỉ là da thịt vốn trắng trẻo giờ phút này bởi vì mất máu mà phủ lên một tầng mỏng trong suốt.Lâm Tử Nhiên im lặng một lát, đi tới trước giường bệnh Ôn Dự, rũ mắt thấp giọng nói: “Thương thế của em sao rồi?”Ánh mắt Ôn Dự bình tĩnh đạm nhiên: “Vừa rồi anh nghe được điều gì không phải, thì không có việc gì đâu, không cần lo lắng.”Nhìn một màn này, Lâm Tử Nhiên khó tránh cảm khái...Nếu như lúc trước anh đi theo lộ tuyến cốt truyện mà rời khỏi tôi, thì hiện tại Lục Toại đã đem anh phủng trong lòng bàn tay, hận không thể quỳ gối trước mặt anh cầu xin tha thứ, nơi nào sẽ nháo thành cục diện như bây giờ? Cho nên hà tất gì đâu?Lựa chọn tôi, là quyết định sai lầm nhất của anh.Lâm Tử Nhiên không quên mục đích mình hôm nay đến đây.Cậu nhớ tới lời trợ lý vừa nói, rốt cuộc trái tim khẽ co rút, trầm giọng nói với Ôn Dự: “Tiểu Chu nói không sai, em không nên thừa nhận yêu đương.”Con ngươi đen nhánh của Ôn Dự đột nhiên trở nên sắc bén, trên mặt chậm rãi hiện lên sắc thái mỉa mai, môi không huyết sắc hơi hé mở, giọng nói bình tĩnh ngoài dự đoán: “Anh muốn chia tay với em, đúng không?”Lâm Tử Nhiên đối diện đôi mắt kia, giống như bị cái gì đâm phải, một lúc lâu sau cậu mới hắng giọng, xoay chuyển tầm mắt: “Nếu anh tiếp tục cùng em ở bên nhau, Lục Toại sẽ không bỏ qua.....!Càng quan trọng là em có thể đi đến hôm nay không dễ, hiện tại anh không những không giúp được em mà ngược lại còn tạo thêm phiền phức cho em....!Trong lòng em hẳn cũng rõ, cùng anh chia tay mới là lựa chọn tốt nhất.”Ánh mắt Ôn Dự cười như không cười, tựa hồ nghe được chuyện gì đó rất thú vị, hắn chờ Lâm Tử Nhiên nói xong toàn bộ mới chậm rãi nói: “Nếu anh chỉ lo lắng này đó thì nói thật không cần đâu.
Đầu tiên, Lục Toại chưa tới mức một tay che trời, kế tiếp, em cũng không phải không hề có sức phản kháng, cho dù là tình huống xấu nhất.....!bất quá là tạm thời rời khỏi tầm mắt công chúng mà thôi.
Em đã sớm nói với anh, em suy xét tới việc chuyển qua phía sau màn rồi đi?”Lâm Tử Nhiên lại lộ ra vẻ mặt tiếc hận cùng khổ sở: “Em thật sự muốn từ bỏ như vậy?”Âm lượng Ôn Dự đột nhiên tăng lên, hắn bình tĩnh nhìn đôi mắt Lâm Tử Nhiên: “Người muốn từ bỏ kia, thật sự là em hay sao?”Lâm Tử Nhiên ngẩn ra.Ôn Dự cằm căng chặt, biểu tình tự giễu mà thống khổ, ánh mắt sắc bén tựa như muốn đem người đối diện mổ xẻ ngàn dao, hắn gằn từng chữ nói: “Người gặp phải một chút khó khăn liền lùi bước.....!người muốn buông tay, muốn từ bỏ trước, muốn rời đi trước —— Rõ ràng là anh!”Lâm Tử Nhiên không lời gì để nói, môi khẽ run.Tay Ôn Dự dùng sức nắm chặt, ánh mắt chợt lóe, cười thảm một tiếng: “Anh thật sự yêu em sao?”Lâm Tử Nhiên sắc mặt kịch biến.Ôn Dự nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Tử Nhiên, băng lưu phảng phất dọc theo mạch máu lan ra khắp cơ thể.Hắn luôn cho rằng người này yêu hắn, hắn cho rằng người hắn yêu cũng yêu hắn, loại tình yêu kiên định đáng tin cậy cùng chấp nhất sẽ không dễ dàng bởi vì bất luận điều gì mà dao động....!Nhưng sự thật có phải như vậy không???Bắt đầu từ khi nào, hắn đối với điều này không xác định?Bắt đầu từ khi nào, hắn bắt đầu sợ hãi người này rời đi.....Có lẽ trái tim hắn đã phát hiện manh mối trước một bước, ở thời điểm hắn còn chưa ý thức được tư tưởng của mình, liền phát hiện phần tình yêu này không phải kiên cố đến mức không thể phá vỡ, mà nó đã yếu ớt đến nỗi phải cần ngoại lực hàn gắn….
Cho nên mới lựa chọn đơn phương tuyên bố tình yêu.Đáng tiếc khi đó hắn không biết, một khi tình yêu cần dựa vào ngoại lực để bền chặt thì sớm hay muộn gì cũng sẽ tan vỡ, nếu không muốn thua quá khó coi chi bằng sớm buông tay.Chỉ là cho tới hôm nay, Ôn Dự đã không thể phân rõ, là người này chưa từng yêu hắn….
hay là hiện tại không yêu hắn.“Thực xin lỗi.” Lâm Tử Nhiên nói một câu xin lỗi thật lòng, tuy rằng đây chỉ là một trò chơi, người trước mắt chỉ là NPC nhưng.… cậu xác thực lừa hắn.Ánh mắt Lâm Tử Nhiên nhu hòa quan tâm, thở dài nói: “Em sẽ gặp được một người thật lòng yêu thương em hơn anh.”Bàn tay Ôn Dự dùng sức đến lộ cả gân xanh, lông mi hắn khẽ run, hung hăng nhắm hai mắt lại, giấu đi nỗi đau đớn cùng không cam lòng dưới đáy mắt, khi mở mắt ra lần nữa chỉ còn lại một mảnh lãnh đạm hờ hững.Lâm Tử Nhiên biết chính mình nên rời đi, cậu theo thói quen tính quan tâm Ôn Dự một chút, bảo hắn chăm sóc tốt bản thân, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào; lúc này lại quan tâm thì không quá thích hợp, rốt cuộc bọn họ đã chia tay.Hơn nữa xem bộ dạng này của Ôn Dự đại khái sẽ không tha thứ cho cậu.Câu nói vừa rồi của mình.....!có vẻ hơi quá mức?Lâm Tử Nhiên nhấp nhấp môi, xoay người rời đi.Cậu vừa đi tới cửa, sau lưng lại truyền đến giọng nói của Ôn Dự.“Anh mới là kẻ lừa đảo có kỹ thuật diễn tốt nhất.” Ôn Dự nói.Hắn nhìn theo bóng dáng Lâm Tử Nhiên cho đến khi người kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.Kỳ thực còn lại nửa câu sau hắn không nói ra ——Anh mới là kẻ lừa đảo lợi hại nhất, bởi vì anh thực sự lừa được em.Làm cho em tưởng rằng anh cũng yêu em.………………Lâm Tử Nhiên quyết định bước nhanh rời đi, khi đi vào góc không người ở chỗ rẽ cầu thang, lúc này mới cảm thấy hốc mắt chua xót, cậu đưa tay lên xoa xoa khóe mắt, thanh âm nghẹn ngào xen lẫn cảm động: “Ôn Dự cư nhiên khen ngợi kỹ năng diễn xuất của tôi tốt, tôi đối với hắn như vậy hắn còn nguyện ý khẳng định kỹ thuật diễn của tôi, tôi…..”Hệ thống vốn dĩ có chút lo lắng: “……” ChậcTrong khoảng thời gian này cốt truyện triển khai như thần làm Lâm Tử Nhiên sinh ra hoài nghi bản thân, kỹ thuật diễn của cậu thật sự tệ mới mức này sao? Dẫn tới tất cả các nhân vật đều bắt đầu không ra bài theo kịch bản, chỉ là.....!Ôn Dự thế mà nói chính cậu lừa được hắn.Thật là cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu lên xanh.Lâm Tử Nhiên biểu tình phức tạp.Hệ thống: “Cậu biết không? Hành động vừa rồi của cậu quả thực là chuẩn tra nam.”Lâm Tử Nhiên khó có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn vặn lại: “Nhưng đây là giả thiết nhân vật, muốn trách thì trách cái trò chơi rác rưởi này quá hố cha.
Một hồi ‘lúc anh không muốn chia tay thì em ghét bỏ anh; đến lúc anh nói lời chia tay rồi thì em cũng ghét bỏ anh’ là sao, ngươi nói xem phải làm thế nào chứ hả?”Hệ thống: “……”Lâm Tử Nhiên thổn thức một tiếng, cậu chịu thương chịu khó sắm vai nam phụ thê thảm như vậy, kết quả nhóm vai chính không dựa theo tình tiết cốt truyện ra bài, có thể trách cậu được sao? Cậu cũng thảm cũng khó xử lắm đó?Đây là nỗ lực bẻ đúng hướng kịch bản.....!Huống chi, chính mình lại không có khả năng thật