chương 36Lâm Tử Nhiên bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh, đây không phải là đại hiện trường truy tinh sao? Các thiên kiêu ngày thường phân tán khắp nơi, đều có fans quần thể và người mình ngưỡng mộ, các fans đều cảm thấy người mình thích mới là lợi hại nhất! Nhưng bọn họ không biết chính là, dù NPC pháo hôi có đeo thêm súng thần công vào cũng không bằng tiểu thiên sứ Mộ Dương chỉ một ngón tay nhà cậu!Trong lòng Lâm Tử Nhiên tràn ngập tự hào, chẳng sợ Mộ Dương chỉ có một fans là cậu thì cậu vẫn phất cờ hò reo vì hắn!Đứng về phía hắn mới là chân lý!Lâm Tử Nhiên hợp hai tay lên miệng, hai mắt sáng ngời nhìn phía trước, hét lớn: “Mộ Dương lợi hại nhất! Mộ Dương thiên hạ đệ nhất!”Mấy người bên cạnh thấy cậu kêu lớn tiếng như vậy, hoảng sợ, sôi nổi không cam lòng yếu thế hô to lên.
Mộ gia này chính là Sùng Châu thành, cái thành nhỏ kia cách xa nơi này hàng trăm dặm, Phụng Hà thành bọn họ nhân tài xuất hiện lớp lớp, chẳng lẽ thua người đến từ bên ngoài?Thanh âm hai bên hết đợt này đến đợt khác.Bên trên còn chưa bắt đầu tỷ thí, bên dưới đã bốc mùi thuốc súng nồng nặc.Tuy Lâm Tử Nhiên rất cố gắng, nhưng rốt cuộc đối phương người đông thế mạnh, thanh âm của cậu dần dần bị bao phủ, điều này khiến cậu có chút nhụt chí...!Nhưng lúc này Mộ Dương đứng trên đài bỗng nhiên quay đầu lại.Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, chẳng lẽ là Mộ Dương nghe thấy? Cậu nghiêm túc nhìn hắn, lộ ra ánh mắt cổ vũ!Mộ Dương liếc mắt một vòng qua đám người, thoáng nhìn thấy thiếu niên gầy ốm trong đám người, ánh mắt cậu chuyên chú nhìn hắn, tựa hồ vô luận có bao nhiêu người đi nữa, ánh mắt cậu vẫn luôn hướng về phía hắn, giống như chính hắn, nháy mắt có thể tìm thấy cậu giữa đám đông.Khóe môi Mộ Dương bất giác nhếch lên, yên tâm, ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng.Thực nhanh các tuyển thủ đã đến đông đủ.Trên đài cao vang lên một tiếng chuông réo rắt, đám đông phía dưới tức khắc yên tĩnh.Một đạo nhân trung niên áo lam đi ra.Ông ta mặc một thân đạo bào màu xanh biển, dáng người mập mạp khuôn mặt tròn tròn, nụ cười thân thiện dễ gần, quanh eo treo bầu rượu và đeo một thanh trường kiếm dài bảy thước sau lưng.
Chẳng qua thanh kiếm cùng khí chất của ông ta bất đồng, thân kiếm màu bạc thanh mảnh, trên chuôi kiếm treo tuệ kiếm màu hồng nhạt, trông như bội kiếm của nữ tu.Bất quá hầu hết tu luyện giả đều rất có cá tính, người thiên kỳ bách quái (kỳ lạ quái gở) nào cũng có, đạo nhân này không tính là quá hiếm lạ.Ông ta nhìn quanh bốn phía, tủm tỉm cười nói: “Hiện tại tuyển chọn chính thức bắt đầu.”Nhìn như không dùng lực, nhưng giọng nói to lớn vang vọng truyền khắp toàn trường, trực tiếp rơi vào tai mỗi người.Đừng nhìn bộ dáng phúc hậu và khuôn mặt tủm tỉm cười vô hại này.
Hắn là trưởng lão Chu Nhạc của Chấp Pháp Đường Thánh Cung, cũng là quan chủ khảo phụ trách tuyển chọn ở Phụng Hà thành - một trong chín tòa thành lần này.“Phương thức rất đơn giản, vẫn là phương pháp cũ, mọi người đừng quá khẩn trương.” Chu Nhạc ha hả cười, lấy ra một viên tinh thạch hình thoi lớn cỡ một nắm tay ném xuống đất.
Sau khi tinh thạch rơi xuống đất, ầm ầm biến thành một vách đá trong suốt cao mấy chục mét!Lâm Tử Nhiên xem qua kịch bản, tự nhiên biết phương thức khảo hạch.Vách đá này là pháp bảo thí nghiệm đặc chế của Thánh Cung, có thể hấp thu công kích của đối phương và phán đoán thực lực tiềm lực của đối phương, cho nên phương pháp thực sự rất đơn giản.
Mọi người đem hết toàn lực đánh lên vách đá, vách đá sẽ phán đoán cấp bậc và độ tinh khiết linh lực của cường giả, hơn nữa còn giới hạn độ tuổi tuyển thủ dưới 20 tuổi, sử dụng linh bảo hoặc dược lực đều vô dụng.
Dưới tình huống không dùng ngoại lực, cấp bậc và mức độ tinh khiết càng cao thì càng mạnh, vách đá phát ra quang mang càng sáng.Các thiếu niên trên đài cao đều nóng lòng muốn thử, ai nấy đều tràn đầy tự tin vào bản thân.Có thể lý giải, ngày thường bọn họ đều là chúng tinh phủng nguyệt (được mọi người vây quanh) mà lớn, nên đa số mắt cao hơn đầu, cảm thấy mình lợi hại hơn người khác.Không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.Chu Nhạc mỉm cười, ánh mắt hòa ái nhìn thiếu niên trước mặt mặc cẩm y màu bạc đứng cách hắn một cánh tay, thanh âm ôn hòa nói: “Vậy bắt đầu từ ngươi đi, đừng căng thẳng, dùng hết sức công kích, không cần sợ đánh hỏng.”Thiếu niên mặc cẩm y màu bạc hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới trước vách núi, fans phía dưới hắn cổ vũ, hiển nhiên mang đến cho hắn áp lực không nhỏ, hắn nhắm mắt lại vận chuyển linh lực, đánh một chưởng thật mạnh trên mặt vách đá!Thanh âm các fans dừng lại, khung cảnh một mảnh yên tĩnh.Thiếu niên thập phần khẩn trương, mình thành công rồi sao? Nhất minh kinh nhân* sao? Tại sao đột nhiên không có âm thanh?*Nhất minh kinh nhân: chỉ một hành động mà khiến người khác phải kinh hãi.Hắn chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy trên vách đá hiện lên một tia sáng yếu ớt rồi nhanh chóng dập tắt.
Này, chuyện này không có khả năng.Thiếu niên sắc mặt trắng bệch, sao có thể kém như vậy?Vẻ mặt Chu Nhạc vẫn cười tủm tỉm như cũ, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Bình thường, lão phu phụ trách thí nghiệm tuyển chọn này cũng mấy chục lần rồi, ngươi thuộc loại phát huy bình thường, đa số người đều ở trình độ như ngươi, tuy rằng ngươi là một hài tử không tồi, nhưng xác thật không có duyên với Thánh Cung.
Đi xuống đi, người kế tiếp.”Sắc mặt các thiếu niên khác có chút tái nhợt: “.….”Cái gì? Đây là trình độ đa số người bình thường sẽ phát huy sao? Thí nghiệm khó như vậy? Vừa rồi cẩm y thiếu niên kia bọn họ đều nhận thức, cảm giác là đối thủ ngang tài ngang sức với họ, ai biết...Lâm Tử Nhiên xem cảnh này, thiếu nữa bật cười thành tiếng.Mập mạp này chẳng lẽ không biết nói vậy mọi người sẽ càng căng thẳng hơn sao?Lại nói, Chu Nhạc này cũng coi như người qua đường Giáp nổi danh trong kịch bản, thân là trưởng lão Chấp Pháp Đường nhưng tính cách hào sảng hài hước, nhiệt tình và yêu thích mỹ thực.
Sau này là bạn của Mộ Dương ở Thánh Cung, không nghĩ tới là người tâm nhãn xấu như vậy.Tuy thập phần sợ hãi và căng thẳng, nhưng đám thiếu niên đó vẫn căng da đầu bước lên, kết quả quả nhiên như lời Chu Nhạc nói, trình độ của họ giống như thiếu niên cẩm y màu bạc vừa rồi, là trình độ đại đa số người.Người chín đô thành chỉ có thể phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt trên vách núi, vài người hèn mọn có thể làm vách núi sáng lên vài giây, nhưng không đủ đáp ứng tiêu chuẩn tuyển chọn của Thánh Cung.
Dần dần quần chúng vây xem bên dưới cũng không lên tiếng nữa, khung cảnh thập phần yên tĩnh trầm mặc.Quá tàn khốc.Trong mắt đám thiếu niên thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm* bọn họ, ngay cả tư cách bái nhập Thánh Cung cũng không có.*Kinh tài tuyệt diễm: vẻ đẹp khiến người khác phải kinh sợ.Lâm Tử Nhiên vẻ mặt hiểu rõ, mấy tiểu tử này làm sao có thể so cùng Mộ Dương? Mộ Dương trời sinh là người đứng trên đỉnh cao, ngậm thìa vàng cũng không đủ hình dung tiêu chuẩn đầu thai này!Ở tam giới này Huyền Diễm nói mình đứng thứ hai thì không ai dám nói mình đứng thứ nhất.
Cho dù nguyên thân của Mộ Dương chỉ là một mảnh thần hồn nhỏ của Huyền Diễm, cũng tương đương với trời sinh tiên thể đạo cốt.
Đây là vận mệnh, người khác muốn hâm mộ cũng không được.Thật nhanh Mộ Dương đã đi đến trước vách đá.Bởi vì trước đó nhiều người đã thất bại cho nên hiện tại mọi người đều mất hứng thú, cho rằng lần này cũng giống như lần trước, thậm chí có vài người đang chuẩn bị rời đi.Ngay cả Chu Nhạc cũng nheo mắt lại, bộ dáng mơ màng sắp ngủ.Mộ Dương cũng không thèm để ý, hắn nhìn nhìn vách đá, không chút do dự càng không vận khí pháp môn xinh đẹp, chỉ một chưởng vô cùng đơn giản đánh xuống.Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại!Ánh sáng chói mắt phóng lên cao! Chiếu sáng toàn bộ quảng trường!So sánh với vầng sáng này, những ánh sáng mỏng manh trước đó giống như đom đóm so cùng trăng sáng, không thể cùng xuất hiện!Lâm Tử Nhiên đã sớm nhắm mắt lại, chờ ánh sáng dần dần tiêu tán, nhìn quanh thấy mọi người một bộ lóe mù đôi mắt, trong lòng không khỏi đắc ý.Chu Nhạc híp đôi mắt chậm rãi trợn to, miệng chậm rãi há ra, bộ dáng ngây như phỗng.Hắn chủ trì qua mười mấy lần tuyển chọn, chưa từng gặp phải cảnh tượng như vậy, thậm chí chưa từng nghe nói đến.Lại có người có thể đánh ra thứ ánh sáng chói lóa trên vách đá linh thạch, độ sáng này rõ ràng đã vượt qua cực hạn của vách đá!Đây là kiểu thiên tài gì!Chu Nhạc lấy lại tinh thần, trong lòng tức khắc kích động, hắn vốn tưởng rằng Phụng Hà thành này tương đối kém cỏi, phỏng chừng không có hạt giống nào tốt, ai mà biết nhặt được bảo! Nếu mình đưa Mộ Dương về không biết phong cảnh thế nào đâu! Một màn hôm nay chính mình có thể khoe khoang vài trăm năm!Nếu như có thể thu Mộ Dương làm đệ tử, vậy càng là chuyện tốt.Nghĩ đến đây, Chu Nhạc kích động nói năng lộn xộn, tiến lên bắt lấy tay Mộ Dương: “Thiếu hiệp họ gì?”Mộ Dương tựa hồ có chút không thích ứng với sự nhiệt tình quá mức của vị trưởng lão Thánh Cung này, xấu hổ nói: “Kẻ hèn họ Mộ, Mộ Dương, đến từ Sùng Châu thành.”Ồ, Sùng Châu thành chính là sự tồn tại lót đế trong 99 tòa thành, không ngờ lại xuất hiện bảo bối như này!Chu Nhạc tiếp tục nhiệt tình nói: “Thiếu hiệp ngươi được chọn! Bây giờ đi cùng lão phu trở về Thánh Cung!”Nói xong gấp không chờ nổi muốn mang Mộ Dương rời đi.Đệ tử đứng sau hắn nhìn không được, khẽ kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng nhắc nhở: “Sư phụ, vẫn còn người chưa thí nghiệm xong đâu.”Chu Nhạc sửng sốt, lúc này mới nhớ tới còn người khác, ngượng ngùng gãi gãi đầu, ho nhẹ một tiếng, “Vậy, thí nghiệm vẫn tiếp tục.”Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Mộ Dương, ôn hòa nói: “Thiếu hiệp xin chờ một chút, để lão phu xử lý xong chuyện này sau đó sẽ đến tìm ngươi.”Mộ Dương gật gật đầu: “A...!tốt, ngài bận việc trước đi, việc này không quan trọng.”Hắn nói xong liền nhảy từ trên đài xuống, Chu trưởng lão tính cách hào sảng thật sự làm người ta tay chân luống cuống.Lâm Tử Nhiên thiếu chút nữa bật cười, cậu mím chặt khóe môi sau đó đi qua chỗ Mộ Dương nói: “Ta biết ngươi nhất định làm được.”Ánh mắt Mộ Dương trong suốt sáng ngời, nghiêm túc nói: “Ta đã nói mang ngươi đi Thánh Cung thì nhất định sẽ làm được.”Ôi, ta thực sự thích ngươi, ngày hôm nay cũng thích tiểu thiên sứ!Bởi vì phía trên vẫn còn thí nghiệm, hai người ở một bên chờ đợi.Chu Nhạc thật nhanh khảo hạch xong mấy tuyển thủ còn lại, toàn bộ không đạt đều bị loại, lúc này hắn ngay cả nói cũng lười, trực tiếp nhảy nhót tới trước mặt Mộ Dương, càng nhìn càng cảm thấy thiếu niên này mi thanh mục tú, ngũ quan đặc biệt đẹp.Nếu mình có được một đệ tử như vậy, trước mặt các trưởng lão khác tuyệt đối có thể diện!Nhất là Kỳ đạo nhân lão đông tây kia, lần này chắc chắn bại bởi mình!Nghĩ đến đó ngữ khí của Chu Nhạc càng thêm nhu hòa, ánh mắt càng thêm nóng rực: “Tuyển chọn đã kết thúc, chúng ta bây giờ trở về Thánh Cung phục mệnh.
Lấy tư chất của thiếu hiệp, ngày sau tiền đồ vô hạn!”Lâm Tử Nhiên yên lặng đứng sang một bên.Lâm Tử Nhiên: “Tôi vẫn luôn cho rằng da mặt mình đủ dày, không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.”Hệ thống: “Tôi không ngờ cậu cũng có lúc tự hiểu bản thân.”Lâm Tử Nhiên: ???Mộ Dương rất trầm ổn, mặc dù lúc đầu có chút không quen sự nhiệt tình của Chu Nhạc, nhưng hắn thích ứng rất nhanh.
Dù sao Chu Nhạc đường đường là trưởng lão Thánh Cung, hắn đương nhiên sẽ không bởi vì ông ta hòa ái dễ gần mà tùy ý đối đãi, cung kính thanh giọng nói: “Đa tạ Chu trưởng lão đã tán thưởng, chỉ là trước khi đi Thánh Cung ta có một yêu cầu nho nhỏ, không biết có đáp ứng được không.”Chu Nhạc sảng khoái nói: “Ngươi cứ việc nói.”Mộ Dương nắm lấy tay Lâm Tử Nhiên, nói: “Đây là Lê Diệp bằng hữu của ta, ta muốn dẫn hắn cùng đến Thánh Cung.”Sắc mặt Chu Nhạc trở nên cứng ngắc, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, chần chờ nói: “Thánh Cung cũng không phải nơi người thường có thể tiến vào, ngay cả ngoại môn đệ tử bình thường đều yêu cầu rất cao.”Mộ Dương nói từng chữ một: “Nếu hắn không đi thì ta cũng không đi.”Thái độ Chu Nhạc lập tức biến đổi, ha ha ha vỗ ngực nói: “Tuy rằng khó xử nhưng không phải lão phu không có cách nào, ngươi tìm đúng người rồi! Vừa vặn Chấp Pháp Đường của ta còn thiếu người quét rác...!Yên tâm đi, chỗ đó của chúng ta rất sạch sẽ, cũng không có gì phải làm, chỉ là một cái tên thôi, không biết vị thiếu niên này có nguyện ý?”Mộ Dương trưng cầu nhìn về phía Lâm Tử Nhiên.Lâm Tử Nhiên gật gật đầu: “Ta nguyện ý.”Mộ Dương khom lưng chắp tay hành lễ với Chu Nhạc, trịnh trọng nói: “Đa tạ Chu trưởng lão, Mộ Dương khắc trong tâm khảm.”Chu Nhạc xua xua tay cười nói: “Khách khí khách khí, việc nhỏ không đáng nhắc.”Hắn cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, cảm thấy chính mình thật thông minh.
Mình đem Lê Diệp đến Chấp Pháp Đường chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, nhưng Mộ Dương và Lê Diệp tình thâm nghĩa trọng như vậy, có Lê Diệp ở chỗ hắn, còn sợ Mộ Dương không bái hắn làm thầy sao?Việc này nói đến ai cũng vui mừng, Chu Nhạc cười lớn một tiếng, sờ sờ bụng của mình nói: “Chúng ta trở về Thánh Cung thôi!”………………Thời điểm trở về Chu Nhạc sử dụng phi kiếm, tốc độ còn nhanh hơn Mây thú lúc trước.Lâm Tử Nhiên lần đầu ngồi phi kiếm, cảm giác có chút hồi hộp mới lạ, thế giới tiên hiệp đúng là khác biệt, nơi nơi đều kích thích thật thú vị.Một đường thập phần thuận lợi.Bởi vì Thánh Cung xa xôi, Chu Nhạc dùng phi kiếm bay suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng mang bọn họ tới Thánh Cung.Lâm Tử Nhiên đứng dưới chân Thánh Cung nhìn lên, kinh ngạc cảm thán không thôi.Tuy rằng trong kịch bản cũng hình dung qua về sự nguy nga bao la hùng vĩ của Thánh Cung, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn chấn động vô cùng.
Thánh Cung trước mắt cũng không phải một tòa cung điện, mà là một