chương 42: Lâm Tử Nhiên cảm thấy một mùi tanh tưởi xộc thẳng lên trán, có thể là do mùi máu kia quá kinh tởm hoặc cũng có thể là do cơ thể cậu không thể nhận được lực lượng quá lớn, nên sau khi yêu ma kia rời khỏi, rốt cuộc cậu không thể chịu đựng được nữa, trước mắt tối sầm sau đó ngất đi.Mộ Dương nhanh chóng vươn tay ôm lấy Lâm Tử Nhiên.
Hắn cũng khiếp sợ với cảnh tượng ngoài ý muốn vừa rồi, nhưng mắt thấy Lâm Tử Nhiên té xỉu chưa kịp nghĩ kỹ đã nôn nóng muốn ôm Lâm Tử Nhiên rời đi.
Bất quá hắn mới xoay người đã bị vài tên đệ tử Thánh Cung may mắn còn sống chặn lại.Một người đệ tử Thánh Cung đi ra, tầm mắt vừa sợ hãi vừa chán ghét xẹt qua Lâm Tử Nhiên.
Hắn khẽ dừng, chắp tay trầm giọng nói với Mộ Dương: “Mộ sư huynh, chỉ sợ hắn ta chính là ma tu.”“Đúng vậy, một màn hút máu vừa rồi tuyệt đối không phải công pháp chính đạo.” Một tên đệ tử khác bổ sung.“Nhưng trước đó hắn vẫn giả thành bộ dáng không có tu vi, rốt cuộc tại sao rắp tâm như vậy?”“Ngay cả Ma Tướng cường đại cũng bị dọa, chỉ sợ không giống ma tu bình thường.”“Nói vậy càng là bụng dạ khó lường!”“Mộ sư huynh, ma tu này che giấu thực lực ẩn núp bên cạnh huynh, lừa gạt lấy tín nhiệm của huynh, huynh không thể không phòng bị!”“Không biết còn ma tu nào khác ẩn nấp trong Thánh Cung hay không?”“Chuyện này cần phải bẩm báo với Đại trưởng lão, để Đại trưởng lão định đoạt!”Từng lời bọn họ nói mục đích đều giống nhau, ngăn cản không cho Mộ Dương đưa Lâm Tử Nhiên đi.Mộ Dương vốn dĩ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khi nghe những lời này, lửa giận trong lồng ngực dần dần không khống chế được.Nếu không phải vì bảo vệ bọn họ, làm sao Lâm Tử Nhiên sẽ mạo hiểm ra tay? Tuy hắn cũng thực ngoài ý muốn về năng lực của Lâm Tử Nhiên, nhưng cậu cùng hắn một đường từ thành Sùng Châu tiến vào Thánh Cung, tuyệt đối sẽ không phản bội chính mình! Điểm này Mộ Dương không chút nghi ngờ.Lâm Tử Nhiên chưa từng làm điều gì xấu, đơn giản ra tay cứu người lại làm bản thân bị lộ, bị mọi người chỉ trích, điều này khiến trong lòng Mộ Dương thập phần phẫn nộ.Mộ Dương giương mắt, lạnh giọng nói: “Ta tin hắn! Hơn nữa các ngươi cũng đừng quên, nếu vừa rồi không có hắn, chúng ta đều sẽ chết trong tay Ma Tướng kia!”Lời này khiến các đệ tử Thánh Cung có chút xấu hổ, nhưng ngay sau đó họ bắt đầu khuyên nhủ Mộ Dương: “Mộ sư huynh, huynh có điều không biết, những ma tu đó đều âm hiểm xảo trá, hắn ta làm vậy có lẽ là để thu lấy hảo cảm của huynh.”“Đúng đó, huynh là đệ tử Tôn Thượng, thân phận vô cùng cao quý, có lẽ vì nguyên nhân này mà hắn mới phí tâm trên người huynh.”“Có đạo lý, có lẽ đây là khổ nhục kế của hắn...!Chẳng lẽ hắn và Ma Tướng kia là đồng bọn?”“Ta thà chết trong tay ma tu còn hơn mắt thấy ma tu đồ thán sinh linh!”“Mộ sư huynh, huynh ngàn vạn lần đừng bị ma tu này mê hoặc!”“Mộ sư huynh, không thể lòng dạ đàn bà.”Mộ Dương sắc mặt càng ngày càng lạnh.
Nhìn thái độ của những người này, nếu như hắn đưa Lâm Tử Nhiên trở về Thánh Cung, e rằng dữ nhiều lành ít.Không được.Đôi mắt hắn bỗng ngưng đọng, phất tay tế ra Địch Trần Kiếm, lập tức mang theo Lâm Tử Nhiên phá vòng vây mà ra!Những tên đệ tử đó không ngờ Mộ Dương thế nhưng mang theo Lâm Tử Nhiên rời đi, bọn họ đại kinh thất sắc, hô lên: “Mộ sư huynh, huynh điên rồi sao? Huynh muốn mang ma tu này đi nơi nào?”“Theo quy định của Thánh Cung, ma tu nên bị xử tử!”“Huynh làm vậy không sợ trưởng lão trách phạt sao?!”Mộ Dương bỏ ngoài tai lời khuyên của mọi người, ôm chặt lấy Lâm Tử Nhiên, trong đầu không nhịn được suy tư.
Bây giờ thân phận Lâm Tử Nhiên đã bại lộ, hắn nên dẫn cậu đi đâu đây?Đúng lúc này, một tiếng quát già nua từ phía sau truyền đến: “Mộ Dương!”Vẻ mặt Mộ Dương đột biến, căn bản chưa kịp phản ứng thì một sợi dây thừng kim sắc quấn quanh mà đến, trực tiếp trói chặt Lâm Tử Nhiên trong ngực hắn kéo qua!Người trong ngực không còn, Mộ Dương không khỏi quay đầu lại.
Chỉ thấy một đạo nhân gầy ốm mặc áo bào tro đứng ở nơi đó, đúng là Kỳ đạo nhân - một trong các vị trưởng lão Thánh Cung.Kỳ đạo nhân cách nơi này gần nhất, lúc hắn nhận được phù cầu cứu đến nơi đã thấy Mộ Dương ôm một người thoát khỏi đây, trên người người nọ ma khí tận trời, chắc chắn là ma tu làm loạn! Dù không biết tại sao Mộ Dương lại làm ra hành vi đại nghịch bất đạo như vậy, nhưng hắn tuyệt sẽ không ngồi nhìn Mộ Dương mang ma tu kia đi!Một tay hắn xách Lâm Tử Nhiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Dương nói: “Ngươi là đệ tử Tôn Thượng, lão phu không tiện quản giáo nhưng vẫn khuyên ngươi một câu, chớ tùy ý làm bậy khiến Tôn Thượng hổ thẹn.”Mộ Dương sắc mặt đỏ trắng đan xen.
Hắn căn bản không phải đối thủ của Kỳ đạo nhân, cũng không có khả năng đoạt người với trưởng lão Thánh Cung, vô dụng không nói chỉ sợ còn bị định tội phản bội sư môn.Hắn hít sâu một hơi, hiện tại không thể xúc động, tạm thời chỉ có thể để Kỳ đạo nhân mang Lâm Tử Nhiên về, rồi hắn sẽ nghĩ cách ở giữa chu toàn.Lâm Tử Nhiên không phạm sai lầm, còn cứu bọn họ, theo lý tội không đáng chết.Mộ Dương gắt gao nhấp môi, chậm rãi nói: “Lê Diệp không phải ma tu, hắn vì cứu chúng ta mà bị Ma Tướng kia đánh bị thương, mới vô ý lây dính ma khí trên người đối phương.
Vừa rồi ta chỉ muốn dẫn hắn đi chữa thương..”Kỳ đạo nhân không tỏ ý kiến, khẽ cười một tiếng: “Ồ? Nếu hắn thật sự không phải ma tu, Thánh Cung nhất định sẽ xử trí công bằng, không thương tổn người vô tội, ngươi có thể yên tâm.
Còn việc chữa thương..
còn nơi nào tốt hơn Thánh Cung nữa?”Mộ Dương mím môi không nói gì.Kỳ đạo nhân nhìn hắn, nhướng mày, ý vị thâm trường nói: “Nhưng đến lúc tra ra hắn thật sự là ma tu thì nhất định phải giao cho Chấp Pháp Đường xử trí.
Ngươi thân là đệ tử Tôn Thượng, hẳn nên làm tấm gương tốt, nhớ đừng xử trí theo cảm xúc, kẻo bị ma tu lòng dạ khó lường lợi dụng.”Mộ Dương cắn răng, nói từng chữ một: “Hắn không phải ma tu bụng dạ khó lường!”Kỳ đạo nhân nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Trở về thẩm vấn sẽ biết ngay thôi.”…………………Bởi vì Lâm Tử Nhiên hút quá nhiều máu Ma Tướng kia, ý thức hôn mê trầm trầm nhưng thương thế trên người đã khép lại.
Cũng không biết thời gian qua bao lâu, cuối cùng cậu cũng chậm rãi khôi phục một ít ý thức.Nơi này là nơi nào?Thật lạnh.Cậu chậm rãi hít vào một hơi, chỉ cảm thấy không khí vô cùng băng hàn, mỗi lần hô hấp như có băng lưu lưu chuyển một lần trong lồng ngực, khẽ nhúc nhích liền nghe thấy âm thanh xiềng xích va chạm vào nhau.Trên lông mi đọng một tầng băng sương, cậu khó khăn chớp chớp mắt, tầm mắt dần trở nên rõ ràng.
Lâm Tử Nhiên rốt cuộc cũng nhớ tới đây là đoạn cốt truyện nào —— bản thân bại lộ thân phận ma tu cho nên bị giam vào băng ngục.Thời điểm Lê Diệp cứu Mộ Dương cũng không nghĩ nhiều như vậy, cũng không nghĩ tới hậu quả khi làm thế, thậm chí ngay cả sinh tử hắn cũng không màng.Hậu quả khi bại lộ thân phận rất nghiêm trọng.Lâm Tử Nhiên hít một hơi khí lạnh.Tự nhủ chỉ cần chịu đựng qua đoạn cốt truyện này là được, lúc này Ma Tướng nhất định đã nói sự tồn tại của cậu cho Dạ Lưu Ân biết, thật nhanh vị cha ruột kia sẽ tìm đến đưa cậu rời khỏi nơi này.Tuy là nói thế nhưng ở nơi này vẫn có chút gian nan.Lâm Tử Nhiên không nhịn được phun tào với hệ thống: “Thật là quá lạnh, trò chơi này có phải quá chân thật rồi không?”Hệ thống: “Nhiệt độ mà cậu cảm nhận đã trải qua điều chỉnh, hoàn toàn nằm trong khả năng chịu đựng của người chơi, nhiệt độ thực tế của băng ngục lạnh gấp mười lần so với hiện tại cậu cảm nhận.
Mong thời điểm diễn xuất người chơi cần suy xét nhân tố này.”Lâm Tử Nhiên: “……”Cảm ơn hệ thống mi đã nhắc nhở, vừa nói như vậy cậu liền cảm giác không khí trở nên lạnh hơn.Lâm Tử Nhiên thử cử động thân thể.
Quả nhiên tay chân đều lạnh lẽo, suýt chút nữa không nghe điều khiển, hai tay hai chân đều là xiềng xích, nếu không có sức lực thì dứt khoát không động luôn.
Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ việc duy nhất bây giờ có thể làm chính là ngủ.Có lẽ một giấc ngủ dậy đoạn cốt truyện này sẽ kết thúc?………………Mộ Dương vội vàng đi vào Bảo Giáng Phong, chặn đường Chu Nhạc ở lối vào Chấp Pháp Đường.Chu Nhạc cười hề hề một tiếng, sờ sờ cái mũi nói: “Mộ Dương a, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”Mộ Dương banh mặt nói: “Ta tìm ngài vì chuyện gì, không phải ngài rõ ràng nhất sao?”Chu Nhạc lộ ra thần sắc khó xử, khuôn mặt mập mạp nhíu lại, chà xát hai tay nói: “Aiz, ta cũng không có cách nào mà! Lê Diệp vừa vặn rơi vào tay Kỳ đạo nhân kia, Kỳ đạo nhân từ trước tới nay luôn không vừa mắt Bảo Giáng Phong chúng ta, này không phải hắn nắm đằng chuôi sao? Hắn còn nói Bảo Giáng Phong ta chứa chấp ma tu, đây là tội danh muốn mạng người đó! Một khi không cẩn thận ta cũng bị liên lụy vào, tự thân khó bảo toàn...!Dựa theo luật pháp tông môn, ma tu vốn nên trực tiếp xử tử, đây cũng là xem trên phân thượng hắn cứu ngươi nên mới tạm thời giam vào băng ngục, chờ Đại trưởng lão thẩm vấn rồi mới quyết định lần nữa.
Ta đây thật sự không thể giúp ngươi cái gì.”Mộ Dương gắt gao mím môi, mặt đầy tức giận: “Lê Diệp không có khả năng là người xấu, cho dù, cho dù hắn thật sự là ma tu thì nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ.
Hắn vì cứu chúng ta nên mới bị lộ! Ta không thể nhìn hắn bị xử tử được!”Chu Nhạc bất đắc dĩ giang hai tay ra: “Ta tin tưởng ngươi, thật sự, chỉ là một mình ta tin ngươi vô dụng! Mặc dù ta là trưởng lão Chấp Pháp Đường nhưng chuyện này nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, lại là sự tình quan trọng, ta thật sự không có cách nào.
Ngươi cũng đừng quá lo lắng, Lê Diệp chưa từng làm việc thương thiên hại lý, có lẽ các trưởng lão sẽ khai ân?”Nhưng Mộ Dương biết đây chỉ là lời Chu Nhạc an ủi hắn thôi.
Hắn bỗng hận chính mình không đủ cường đại, để Kỳ đạo nhân trói Lâm Tử Nhiên đem về.Ngay cả bảo hộ một người hắn cũng không làm được.Lồng ngực Mộ Dương phập phồng kịch liệt, một hồi lâu sau mới cắn răng nói: “Ta biết ngài có chỗ khó xử, nhưng trông coi băng ngục là đệ tử Chấp Pháp Đường đúng không? Ta muốn vào xem hắn, điều này không khó đi?”Chu Nhạc sờ sờ bụng, cuối cùng gật đầu nói: “Hảo, ta có thể cho ngươi vào, nhưng ngươi đi nhanh về nhanh, không cần bị người phát hiện.”Mộ Dương nói: “Ta hiểu.”Băng ngục ở Thánh Cung nằm trong hàn uyên dưới lòng đất, được dùng để trấn áp ma tu và các đệ tử phạm sai lầm lớn.Mộ Dương vừa tới gần đã cảm thấy rét lạnh thấu xương, hắn thân là tu sĩ mà còn cảm thấy gian nan huống chi là Lâm Tử Nhiên chưa từng tu luyện qua? Sợ là không chịu đựng nổi bao lâu...!Mộ Dương nghĩ tới đó trong lòng lo âu không thôi.Đệ tử trông coi băng ngục đã được Chu Nhạc phân phó, mở cửa cho Mộ Dương vào, nhỏ giọng dặn dò nói: “Mộ sư huynh đi nhanh về nhanh.”Mộ Dương bước nhanh vào bên trong băng ngục.Thật nhanh nhìn thấy Lâm Tử Nhiên bị nhốt tận cùng bên trong.Người thanh niên vẫn mặc bộ quần áo nhiễm máu bẩn thỉu, cả người cậu cuộn thành một đoàn, tựa hồ làm vậy sẽ làm thân thể ấm hơn.
Trên sợi tóc và lông mi đều dính một tầng băng sương, nằm im không nhúc nhích như một cỗ thi thể không biết tức giận.Hốc mắt Mộ Dương đau xót, hắn bước nhanh qua ôm Lâm Tử Nhiên vào lòng mình.Thân thể thiếu niên tràn đầy lạnh lẽo, tay Mộ Dương khẽ run lên, nhẹ giọng gọi một tiếng: “A Diệp, ngươi tỉnh lại đi, ta tới gặp ngươi rồi đây.”Lâm Tử Nhiên ngủ say, tuy rằng cậu không biết, không cảm thụ rõ ràng, nhưng băng ngục này xác thật làm thân thể bị thương cho nên mới khiến cậu hôn mê đi.
Nếu lúc trước cậu không hút máu Ma Tướng thì với thể chất hiện giờ Mộ Dương tới chỉ có nước nhặt xác cho cậu thôi.Toàn bộ thế giới băng hàn thấu xương, thế cho nên trong lúc hôn mê cậu gặp ác mộng liên tục, cho đến khi cảm thấy mình đang được ai đó ôm lấy, thật là ấm áp.
Rốt cuộc cậu chậm rãi mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt vô cùng lo lắng.Ồ, Mộ Dương tới rồi à.Cậu biết tiểu thiên sứ sẽ đến mà!Nhìn thấy Mộ Dương hai mắt đỏ hoe, Lâm Tử Nhiên nhanh chóng lộ ra nụ cười trấn an, khàn giọng nói: “Ta không sao, ngươi đừng lo lắng.”Mộ Dương thấy Lâm Tử Nhiên tỉnh lại điều đầu tiên nói chính là hắn đừng lo lắng, tức khắc khóe mắt cay cay lòng càng thêm khổ sở.
Ngươi rõ ràng sắp...!Không được, ta không thể để ngươi tiếp tục ở lại nơi này, nếu không chờ đến khi các trưởng lão đưa ra quyết định, ngươi đã chết!Căn bản là bọn họ muốn ngươi chết ở đây!Lâm Tử Nhiên nghĩ thầm, chẳng lẽ mình là người không biết an ủi người khác? Hay nên nói, đây là định luật thời điểm khổ sở được người an ủi lại càng muốn khóc hơn? Bản thân cậu chưa có việc gì mà ngược lại bộ dáng Mộ Dương như muốn khóc tới nơi rồi á.Cậu có chút xấu hổ, nghĩ nghĩ liền im lặng, nói ít sai ít vậy.Mộ Dương ôm chặt lấy cậu, cố gắng ủ ấm thân hình lạnh lẽo của người nằm trong ngực, giọng nói khổ sở: “Tất cả đều do ta, nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không..”Lâm Tử Nhiên khẽ dừng một lúc rồi nói: “Ngươi không muốn hỏi ta, tại sao lại có công pháp tà môn như vậy sao?”Mộ Dương không chút do dự nói: “Ta tin tưởng ngươi, nhất định có lý do nên ngươi mới không nói.”Lâm Tử Nhiên than thở trong lòng.Đây là nguyên nhân tại sao Lê Diệp yêu Mộ Dương như vậy đi? Yêu đến nguyện ý đi tìm chết vì hắn.
Bởi vì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, bất kỳ hoàn cảnh tuyệt vọng nào, người này chưa bao giờ từng hoài nghi hắn hay từ bỏ hắn.Chẳng sợ cả thế giới này đều không tin hắn, hắn chỉ cần Mộ Dương tin tưởng.Ánh mắt Lâm Tử Nhiên nhu hòa, cậu nói: “Chỉ cần ngươi tin ta là đủ rồi.”Mộ Dương cắn răng nói: “Ta sẽ tìm cách cứu ngươi ra ngoài!”Lâm Tử Nhiên khó khăn lắc đầu: “Đừng động vào ta, ngươi đi đi.”Ngươi là đệ tử Thần Tôn cao cao tại thượng, dĩ nhiên ngày sau tiền đồ vô hạn..
Nếu vì ta - một ma tu đê tiện, làm trái môn quy mà chịu trừng phạt thì đó là