chương 47: Nam tử mặc trang phục người hầu đứng đó không nhúc nhích, dung mạo đối phương bình thường không có gì lạ, nhưng đôi mắt kia lại u ám tối tăm phảng phất như lốc xoáy nơi vực sâu, khiến tim cậu đập nhanh trong nháy mắt.Lâm Tử Nhiên trầm mặc vài giây.Người này đứng đây từ khi nào? Chỉ sợ là người hầu của Hàn Thương, cũng không biết rốt cuộc đã nghe bao lâu.Cậu nên giết người diệt khẩu hay không? Điều này rất phù hợp với phong cách kiêu ngạo bá đạo của ma tu cậu.Hắn chỉ đứng ở chỗ này mà thôi, cũng không biết có phải là thuộc hạ của Hàn Thương không, nếu hắn vô tội thì sao?Hơn nữa nếu không giết hắn, hắn có khả năng sẽ đi tố giác chính mình, rước phiền toái cho mình, bất quá… Cậu là người sợ phiền toái sao?Tới một cái giết một cái, tới hai cái giết cả đôi!Nghĩ đến đây hào khí Lâm Tử Nhiên dâng lên, cậu lười không thèm so đo với người hầu của trứng xui xẻo này, hất cằm lạnh lùng nói: “Cút đi.”Người nọ như cũ bất động.Lâm Tử Nhiên hừ một tiếng, vung tay trực tiếp ném hắn ra ngoài thật mạnh, nghênh ngang xoay người rời đi.Nam tử từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng thu hồi tầm mắt nhàn nhạt, rời đi.Tiếng cười hắc hắc không ngừng bên tai.[Ngươi xem, hắn chẳng những giúp ngươi báo thù mà còn nói ngươi là bằng hữu của hắn, muốn giúp ngươi tìm người nhà, lá rụng về cội.][Ôi ôi ôi, ta cảm động quá, ta thật yêu hắn.][Hơn nữa như vậy mà hắn còn chưa giết ngươi, có thể thấy hắn không phải kẻ lạm sát người vô tội.][Lần này ta thắng chắc rồi.][Ngươi chờ tới lúc giao thân thể của ngươi cho ta đi!]Bước chân Huyền Diễm khẽ dừng, mi mắt hơi rũ xuống, giọng lãnh đạm: “Hiện tại nói thắng còn hơi sớm.”[Ha hả, thực là chưa đến sông Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.]Ánh mắt Huyền Diễm hơi trầm xuống: “Dù bây giờ hắn chưa nhập ma nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi.
Một khi kẻ yếu khống chế sức mạnh cường đại thì có thể tùy ý làm bậy lấy mạng kẻ khác, loại cảm giác làm người say mê này....!Hắn chỉ mới cảm nhận mà thôi.”Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ bị sức mạnh cường đại dụ dỗ, bắt đầu muốn càng nhiều hơn, bắt đầu thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.Người luôn theo từng bước một bị dục vọng kéo xuống vực sâu.Huyền Diễm nói: “Sẽ có một ngày, hắn đánh mất chính mình.”[Ha hả, vậy chúng ta cứ chờ xem.]………………Sau khi trở lại biệt viện Lâm Tử Nhiên chuẩn bị nghỉ ngơi, thời điểm đi ngang qua hoa viên bước chân chợt dừng, Dạ Lưu Ân ngồi ở bên đó nhàn nhã tưới hoa.Xem ra là đang đợi chính mình.Lâm Tử Nhiên suy tư một lát, trực tiếp đi qua, mặt vô biểu tình nói: “Ta đã giết Hàn Thương.”Hôm nay cậu nhất thời xúc động giết chết chó săn của Dạ Lưu Ân, Dạ Lưu Ân không thể không biết.Chờ Dạ Lưu Ân dò hỏi, không bằng chính cậu chủ động nói, tùy tiện bịa một lý do nói Hàn Thương đắc tội mình là được.
Dù sao bây giờ cậu là Ma tộc, giết người đối với Ma tộc mà nói là chuyện quá đỗi bình thường, nói không chừng Dạ Lưu Ân còn thích cậu như vậy ấy chứ.Dạ Lưu Ân nâng mắt nhìn cậu một cái, động tác trên tay không dừng, chỉ hơi mỉm cười: “Ừm.”Sau đó tiếp tục cúi đầu tưới hoa.Lâm Tử Nhiên nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên cậu đoán đúng, Dạ Lưu Ân sẽ không để ý tới chuyện này.
Nhưng đứng ở góc độ Lê Diệp hẳn là có chút khẩn trương, dù sao trước đó đứa nhỏ này chưa từng làm loại chuyện như vậy, cũng không hiểu rõ chi tiết mục đích của Dạ Lưu Ân, hẳn sẽ vì điều này mà thấp thỏm bất an.Lâm Tử Nhiên lộ ra vẻ khó hiểu, giống như sợ chưa giải thích rõ ràng với Dạ Lưu Ân, giọng đông cứng bổ sung nói: “Cái Hàn gia đại công tử Hàn Thương kia, ta không chỉ giết hắn mà còn giết hết thủ hạ của hắn! Ngươi không muốn hỏi ta vì cái gì sao?”Rốt cuộc Dạ Lưu Ân cũng dừng lại động tác, ngẩng đầu dùng ánh mắt ôn hòa nhìn cậu, thở dài nói: “Chút việc nhỏ này không cần phải nói với ta.
Nếu con ra tay thì nhất định có lý do của mình, ta tin tưởng con.”Lâm Tử Nhiên kinh ngạc nói: “Ngươi không trách ta sao?”Dạ Lưu Ân cười, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Chỉ là mấy phàm nhân lòng tham không đáy mà thôi, con là nhi tử của ta, chẳng lẽ ta vì mấy người vốn bị trừng phạt đúng tội mà trách móc con nặng nề hay sao?”Hắn nâng tay nhẹ nhàng phất qua tóc Lâm Tử Nhiên, ánh mắt sủng nịch hàm chứa bao dung: “Ta vẫn luôn thấy hối hận tự trách khi từ trước tới nay chưa từng chiếu cố con, làm bạn với con.
Ta tin con là một hài tử tốt, bất luận con làm bất cứ chuyện gì ta đều ủng hộ con, con hiểu không?”Lâm Tử Nhiên trầm mặc hồi lâu, lộ ra một tia cảm động, gật gật đầu.Dạ Lưu Ân cười nhẹ, ánh mắt từ ái ôn nhu.
Nguyên bản hắn còn có chút lo lắng đứa nhỏ này quá mức nhân từ nương tay, nhưng hiện tại xem ra chính mình lo lắng nhiều rồi, dù sao trong xương cốt cậu cũng chảy dòng máu của hắn.Mấy kẻ hèn người Hàn gia tính là gì, liền tính đồ sát toàn bộ Túc Vọng thành thì Dạ Lưu Ân cũng không thèm chớp mắt một cái.
Hắn chỉ lo Lâm Tử Nhiên không muốn giết người.Còn với lý do tại sao cậu giết người, kỳ thực lý do không quan trọng như vậy.Bởi vì có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba...Ban đầu có lẽ là vì khó chịu, sau này có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, cho đến khi bắt đầu hưởng thụ khoái cảm làm chúa tể nắm vận mệnh người khác trong tay.Ngươi sẽ dần dần mê luyến cảm giác này, cuối cùng ngươi sẽ trở thành bộ dáng mà ta mong muốn.………………Lâm Tử Nhiên trở về phòng của mình, đóng cửa lại và thở dài một hơi.Dạ Lưu Ân không hổ là đại ma đầu, hơi suy nghĩ một chút liền biết Dạ Lưu Ân tính toán cái gì.Đừng nói mấy cái chó săn râu ria, chết nhiều người thì có liên quan gì? Dạ Lưu Ân đều không để vào mắt.
Những người này đơn giản là bị dụ dỗ hoặc tín đồ đầu nhập vào hắn mà thôi, nhưng Dạ Lưu Ân là ác ma, hắn sẽ không che chở tín đồ của mình như Huyền Diễm.
Phàm nhân như con kiến chết thì chết, nếu có thể lôi kéo Lê Diệp nhập ma thì Dạ Lưu Ân cảm thấy đây là vụ mua bán rất có lời.Lê Diệp là người mấu chốt mở ra phong ấn hai