chương 50Lâm Tử Nhiên trợn to mắt không dám tin nhìn Huyền Diễm, trong ánh mắt tràn ngập dấu chấm hỏi.Lâm Tử Nhiên mờ mịt: “Có phải tôi không cẩn thận chọn trúng thuộc tính vạn nhân mê rồi không?”Hệ thống: “Không có.”Lâm Tử Nhiên: “Tôi tổng cộng chỉ gặp qua hắn có hai lần! Vì cái gì hắn lại muốn hôn tôi???”Hơn nữa, hai lần gặp mặt đều thuộc loại quần chúng vây xem, cậu hoài nghi Huyền Diễm căn bản không biết cậu!Hệ thống: “……”Lâm Tử Nhiên: “Chắc chắn chỗ nào đó có vấn đề!”Hoàn toàn không phù hợp logic, rốt cuộc tại sao Huyền Diễm lại sinh ra ý tứ với mình? Phi, phải nói là tâm ma của Huyền Diễm, nhưng tâm ma cũng là Huyền Diễm, cho nên nói cho cùng vẫn là Huyền Diễm thôi.Lâm Tử Nhiên được hôn đến không thở nổi, khóe mắt phiếm lệ quang, cậu dùng sức đẩy nam nhân ra, phẫn nộ quát lên: “Ngươi buông ta ra!”Tâm ma ôm chặt Lâm Tử Nhiên đầy yêu thương, đương nhiên không chịu buông, trong đôi mắt ám kim sắc là tia cực nóng, y lạc giọng nói: “Ngươi không thích làm ở chỗ này sao? Ừm, nơi này đúng là hơi đơn sơ.”Lâm Tử Nhiên: ???Ta không thích làm cùng ngươi ở chỗ này sao? Ta là không thích làm với ngươi a! Tuy Huyền Diễm quả thực là một đại mỹ nhân, chỉ luận dung mạo dáng người tuyệt không thể chê, xác thật cực phẩm.
Nhưng vấn đề là, hắn là người Mộ Dương thích!Mình ngủ với ai cũng không thể ngủ với nam nhân của hảo tỷ muội! Đó là phản bội!Tiểu thiên sứ chiếu cố chính mình như vậy, nếu như mình nhân lúc hắn bế quan mà ngủ với lão công của hắn, chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?Không được, tuyệt đối không được!Cậu không làm được loại chuyện này!Lâm Tử Nhiên giãy giụa muốn thoát, nhưng tâm ma nhẹ nhàng ấn vào giữa mày của cậu một cái, cậu liền phát hiện thân thể mình mềm nhũn, chỉ có thể vô lực ngã vào lồng ngực nam nhân.
Hơi thở tâm ma như dừng bên tai cậu, cười nhẹ nói: “Đừng nóng vội, ta đưa ngươi trở về.”Nói xong liền ôm Lâm Tử Nhiên bay lên trời! Bất quá chỉ mấy tức thời gian, hai người liền xuất hiện ở Thánh Huyền Điện cách ngoài vạn dặm!Này, này cũng quá ngưu bức rồi.Lâm Tử Nhiên nghẹn họng nhìn trân trối.Đại môn chính điện Thánh Huyền Điện tự động mở ra hai bên, tâm ma ôm Lâm Tử Nhiên đi vào đại điện.
Đại điện ngoại trừ thạch tọa bằng bạch ngọc thì cái gì cũng không có, tâm ma thấy thế khinh thường kéo khóe miệng, sinh hoạt thanh tâm quả dục không thú vị gì cả, cũng làm khó Huyền Diễm phải trải qua mấy chục vạn năm.Y vung tay lên, thạch tọa liền biến mất, thay vào đó là một chiếc giường nệm to rộng.Bốn phía rường cột chạm trổ, bàn ghế rượu ngon món ăn hiện ra.Đại điện trống trải trong chốc lát hóa thành cung điện kim ốc tàng kiều, ao rượu rừng thịt, xa hoa lãng phí sa đọa đến cực hạn.Lâm Tử Nhiên nhìn đến mắt đều thẳng.Tuy rằng biết đây là tâm ma Huyền Diễm không thể xem như Huyền Diễm chân chính, nhưng này cũng khó tránh khỏi sinh hoạt quá biết hưởng thụ! Người này còn biết cậu yêu thích ăn uống..Ví như những món ngon như tiên nhưỡng linh quả, Lâm Tử Nhiên nhịn lại nhịn mới không nuốt nước bọt.Không được, cậu không thể bị dụ hoặc đơn giản như vậy được.Tâm ma ôm lấy Lâm Tử Nhiên nhẹ nhàng đặt cậu lên nệm giường.Y cúi người tới gần cậu, tròng mắt ám kim sắc phiếm ý cười nhàn nhạt, khóe môi giương lên, khuôn mặt vốn thanh lãnh cấm dục nhạt nhẽo đến cực điểm giờ phút này lại tràn đầy ý tứ ngả ngớn làm bậy.
Ánh mắt y nhìn cậu nhu hòa, nhưng dường như lốc xoáy không đáy khiến người ta sa vào.Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, vội tránh đi tầm mắt của y, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Thật là thật là đáng sợ.Thậm chí cậu không thể bảo trì lý trí trước mặt người này.Đây là sự ảnh hưởng và lực áp bách đến từ linh thức cấp cao.Cậu cho rằng hiện tại mình đã đủ mạnh, nhưng trước mặt Huyền Diễm vẫn yếu ớt đến một kích cũng không chịu được.Tâm ma duỗi tay nhẹ nhàng ôm Lâm Tử Nhiên vào lòng mình, trìu mến hôn lên hàng mi của cậu: “Đừng lo lắng, ta sẽ không làm đau ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn là được.”Nói xong, lần nữa nâng cằm Lâm Tử Nhiên lên, triền miên hôn cậu.Lâm Tử Nhiên cự tuyệt ngủ với vai chính công, cậu nhắm mắt lại duỗi tay muốn đẩy y ra, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói mê hoặc: “Nhìn ta..”Không biết tại sao, cậu theo bản năng nghe theo giọng nói này, mở mắt nhìn qua.Sau đó làm sao cũng không thể dời mắt, đồng tử dần dần tan rã.Vạt áo bị kéo lên, hơi thở nam nhân như dừng ở bên tai cậu.Muốn cứ thế phóng túng chính mình, không bị bất cứ thứ gì trói buộc, cậu rất thích diện mạo của Huyền Diễm, ngủ một giấc với người đàn ông như vậy cũng không có hại gì, tại sao mình lại muốn kháng cự? Cốt truyện? Cốt truyện là thứ gì...!Bản năng dục vọng nơi sâu nhất đáy lòng bị kéo ra, mặt khác, tất cả lý trí đều bị đứt đoạn, không muốn quan tâm, cứ như vậy sa đọa.Dù sao cũng chỉ là trò chơi, ngủ thì ngủ thôi, căn bản không có gì ghê gớm.Lâm Tử Nhiên để nam nhân tùy ý hôn lên môi mình, đôi mắt của cậu như bị một tầng sương mù che phủ, cái gì cũng không nhớ rõ, cái gì cũng không quan tâm.
Cậu cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn muốn nhiều hơn..Cho nên vừa rồi mình kháng cự cái gì?Đơn giản vì đây là người Mộ Dương thích sao?Mà Mộ Dương là ai..Mộ Dương..Đợi một chút!Ánh mắt Lâm Tử Nhiên khôi phục một tia tỉnh táo! Chết tiệt, cậu thế mà muốn ngủ với nam nhân của anh em tốt, vừa rồi nhất định là bị tâm ma mê hoặc mới có thể sinh ra loại ý niệm vớ vẩn này!Không được, tuyệt đối không được!Lâm Tử Nhiên dùng sức cắn một cái! Lồng ngực phập phồng kịch liệt, lạnh giọng mở miệng: “Thả, ta, ra.”Đầu lưỡi tâm ma bỗng dưng đau xót, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Đáy mắt y hiện lên tia khói mù, tựa hồ không nghĩ tới Lâm Tử Nhiên có thể thoát khỏi sự khống chế của y, này tuyệt đối không phải ý chí có thể làm được.Ngươi kháng cự ta như vậy sao?Tâm ma áp lệ khí xuống đáy lòng, lại không bỏ được tức giận đối với Lâm Tử Nhiên, y dùng thanh âm mê hoặc nói: “Ngươi không thích ta sao? Ta thật thích ngươi, chỉ cần ở bên cạnh ta, ta sẽ cho ngươi bất luận thứ gì ngươi muốn.”Phi, ta dễ thu mua như vậy sao?Lâm Tử Nhiên trừng mắt nhìn y, cả giận nói: “Ta không thích ngươi!”Thần sắc tâm ma lạnh lùng, chợt nhướng mày nói: “Vậy ngươi thích ai?”Lâm Tử Nhiên do dự một lát, vốn muốn nói cậu thích Mộ Dương, nhưng tâm ma khác với Huyền Diễm, cậu không hiểu tính tình tâm ma, nói như thế không chừng mang đến nguy hiểm cho Mộ Dương.Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, nói: “Tóm lại không phải ngươi.”Tâm ma lại cười, tiếng cười này khiến đáy lòng người phát lạnh, y nói: “Ta biết người ngươi thích là ai.”“Nhưng, ta sẽ không nhường ngươi cho hắn...!Ngươi chỉ có thể thuộc về ta.” Tâm ma nhẹ nhàng nâng mặt Lâm Tử Nhiên lên, tuy rằng ánh mắt ôn nhu nhưng ngữ khí tràn ngập hàn ý: “Ta sẽ để ngươi cam tâm tình nguyện làm người của ta.”Tâm ma vung tay lên, trước mặt xuất hiện một mặt thủy kính.Trong thủy kính là một góc Thánh Sơn, trong sân yên tĩnh thanh u, một nữ tử mỹ lệ thanh nhã đang ngồi trên ghế đá, mái tóc đen của nàng rối tung sau người, đôi mắt dịu dàng nhìn về phương xa tựa như đang nghĩ đến chuyện gì.Đôi mắt Lâm Tử Nhiên chậm rãi trợn to, đây là Mộ Nhã Trúc.Đầu ngón tay tâm ma dừng trên thủy kính khiến mặt nước gợn sóng lăn tăn, cảnh tượng nữ tử trong gương cũng biến thành mơ hồ theo.
Y nghiêng mắt nhìn Lâm Tử Nhiên, giọng nói trầm thấp dễ nghe, ánh mắt ẩn chứa vẻ hài hước: “Ta có thể cứu nàng, cũng có thể giết nàng, sinh tử tồn vong của nàng nằm trong tay ngươi.”Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, sau đó phẫn nộ nhìn y.Nếu là Huyền Diễm thì cậu hoàn toàn không lo lắng, cậu chỉ lo Huyền Diễm muốn giết cậu.
Lấy tính cách cao lãnh của Huyền Diễm tuyệt đối sẽ không bao giờ có loại ý niệm này với mình, càng sẽ không bỉ ổi lấy Mộ Nhã Trúc tới uy hiếp mình.Nhưng đây là tâm ma, cậu chỉ sợ chuyện gì y cũng dám làm!Đã là ma, thì có thứ gì tốt?Hiện tại Lâm Tử Nhiên đứng trước một sự lựa chọn.Hoặc là mình ngủ với nam nhân của anh em tốt, từ nay về sau không thể làm bằng hữu.Hoặc không đáp ứng, nhưng sẽ hại chết mẫu thân Lê Diệp.Hoặc đánh cược một keo rằng, tâm ma chỉ đang hù dọa mình.Nhưng lấy mạng sống của Mộ Nhã Trúc ra đánh cược khiến Lâm Tử Nhiên có chút ái ngại.Rốt cuộc tại sao tâm ma lại muốn ngủ với cậu?Đây mới là vấn đề Lâm Tử Nhiên nghĩ trăm lần cũng không ra.Cậu hít sâu một hơi, nhíu mày nhìn tâm ma, cắn răng nói: “Ngươi vì cái gì..”Tâm ma yêu thương nhìn cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mi cậu, khàn khàn nói: “Bởi vì ta yêu ngươi.”Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên như gặp quỷ, cậu cảm thấy tâm ma đang chơi cậu.Nhưng mà..Chỉ có thể hai chọn một, nếu thực sự không được thì vẫn nên cứu người trước.Dù sao cũng không thể cứu nổi cốt truyện, xong đợt chó cắn này mình liền tìm cách rời game! Tốt nhất là đợi đến khi bản thể Huyền Diễm xuất hiện, để Huyền Diễm đi giết huyết mạch Thiên Ma là mình.Lâm Tử Nhiên quyết đoán nhắm mắt lại, nói từng chữ một: “Đừng động vào nàng.”Nụ hôn ôn nhu lần nữa rơi xuống, giọng nói nam nhân khàn khàn vang lên bên tai: “Thả lỏng nào, ta sẽ làm ngươi thoải mái.”Trên thực tế Lâm Tử Nhiên đã cá mặn nằm đấy.Cậu mâu thuẫn với Huyền Diễm là vì thiết lập nhân vật, càng bởi vì Huyền Diễm là người Mộ Dương thích, chính là hiện tại cậu căn bản vô pháp phản kháng, nếu không thể phản kháng thì chỉ có thể hưởng thụ.Hơn nữa nghiêm khắc mà nói, cậu không tính là ngủ với Huyền Diễm, cậu chính là ngủ với tâm ma Huyền Diễm.Lâm Tử Nhiên tự an ủi mình như vậy.Hơn nữa không phải là ngủ một giấc thôi sao? Thật nhanh liền xong rồi!………………Sau đó Lâm Tử Nhiên bị vả mặt bôm bốp.Chờ đến thời điểm kết thúc cậu khóc đến mức khàn giọng, cmn đúng là biến thái mà! Quả thực tinh lực như vô cùng vô tận, loại giả thuyết Thần Tôn nghịch thiên như này quá không phù hợp logic nhân loại!Hỗn đản này nói dễ nghe như vậy...!Nhưng kỳ thực làm rất ác liệt!Đa dạng nhiều tư thế làm Lâm Tử Nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng.Biết vậy chẳng làm!Nếu chết ở trên giường, vậy chẳng phải càng mất mặt hơn thế giới trước sao!Tâm ma ôm thanh niên trong vòng tay, mái tóc đen nhánh như mực của thanh niên xõa xuống dưới, uốn lượn trên mặt đất, cậu nhắm chặt hai mắt, lông mi hơi rung động, khóe mắt phiếm hồng tựa hồ có nước mắt trong suốt.Tâm ma rất muốn tiếp tục, nhưng nhìn thấy bộ dáng Lâm Tử Nhiên hiển nhiên sắp không chịu nổi, cuối cùng mới lưu luyến ngừng lại.Đến trước mặt người này, chiếm hữu người này, chính là chấp niệm khắc sâu trong linh hồn y.Vây khốn cậu, không để cậu rời mình mà đi.Đó là lúc y táng thân trong biển lửa, ý niệm cuối cùng của y.Cũng là lý do y tồn tại.Hiện tại rốt cuộc y cũng đến trước mặt người này, tâm ma hôn lên khóe mắt thanh niên, ánh mắt ôn nhu mà chấp nhất.Từ nay về sau, ngươi không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta.Ta muốn vĩnh viễn giữ ngươi bên cạnh.………………Thời gian từng ngày trôi qua.Lâm Tử Nhiên không thể bước ra cửa đại điện nhưng cũng không nhàm chán, bởi vì mỗi ngày tâm ma đều sẽ tới đây.Những món ngon trong đại điện mỗi ngày đều khác nhau, tâm ma cơ hồ mang hết toàn bộ thức ăn mỹ vị ở Xích Viêm Tiên giới đến trước mặt cậu, chăm sóc cậu.
Tâm ma thật sự hiểu cách làm thế nào để người sa vào, làm người mê luyến vui thích bên trong thân thể.
Theo lý thuyết cuộc sống này kỳ thực quá sung sướng, nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn như cũ mặt ủ mày chau.Tuy rằng ngày tháng xa hoa lãng phí lại sa đọa, nhưng cứ thế mãi cũng không phải biện pháp, chính cậu chẳng phải trở thành chim hoàng yến được tâm ma nuôi trong lồng sao?Mà khi nào thì Mộ Dương bế quan xong vậy?Cẩn thận ngẫm lại, hình như cốt truyện lệch quỹ đạo bắt đầu từ lúc Huyền Diễm cứu Mộ Nhã Trúc.
Cho tới nay Lâm Tử Nhiên cũng không rõ tại sao Huyền Diễm lại xuất hiện vào ngày đó.Thực ra mấy ngày nay Lâm Tử Nhiên cũng không phải không nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng mà cậu không đẩy cửa nơi này ra được.Tâm ma hạ cấm chế lên người cậu, thế cho nên mới không thể triển khai tu vi.Lâm Tử Nhiên hữu khí vô lực nằm trên giường.Bỗng nhiên lỗ tai giật giật, cậu nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân.Đây là tâm ma tới.Tuy bản thân cậu là cá mặn có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, nhưng Lê Diệp là người có lòng tự trọng rất mạnh, bị hiếp bức ‘nhục nhã’ như thế tự nhiên tỏ vẻ phẫn hận mới là bình thường!Lâm Tử Nhiên quay đầu nhìn lại, tầm mắt lạnh băng mang theo hận ý.Vừa thấy, không khỏi có chút ngoài ý muốn.Hôm nay dường như tâm ma không giống lắm.Trên mặt không có nụ cười tà tứ ngả ngớn, cả người giống như băng sơn vạn năm không tan, mà con ngươi lại là một mảnh đen nhánh.Lâm Tử Nhiên chợt ý thức được, chỉ sợ Huyền Diễm đã trở lại!Thật tốt quá, rốt cuộc cũng xoay chuyển tình thế!Nhưng cậu không thể trực tiếp nói rõ.
Cậu biết tâm ma của Huyền Diễm là do cốt truyện nhắc nhở, theo lý thuyết thì cậu không nên biết loại sự tình bí ẩn này, chỉ có thể suy đoán từ biểu tượng dị thường của Huyền Diễm.
Ở trong mắt cậu, Huyền Diễm vẫn luôn là một người, nhập ma hay không đều là hắn.Huyền Diễm từng bước đi qua.Tầm mắt rơi vào người thanh niên trên giường, dưới cổ áo của thanh niên mơ hồ lộ ra cần cổ, mặt trên tràn đầy các loại dấu vết, thậm chí ngay cả mắt cá chân cũng che kín vệt đỏ.Trong đáy mắt Huyền Diễm hiện lên một tia đau đớn, bàn tay rũ xuống bên hông gắt gao nắm chặt.Mấy ngày nay hắn bị vây trong thân thể, chính mắt thấy tâm ma lần lượt chiếm hữu người này như thế nào.
Hắn nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận được.Giống như hắn đang làm những việc này, nhưng rồi không thể kiểm soát được bản thân.
Hắn bị nhốt trong thân xác này, cảm thụ được nỗi tuyệt vọng vô lực kia.Nhưng điều khiến hắn thống khổ nhất chính là, hắn không thể phủ nhận, trong nháy mắt hắn thế mà cũng hưởng thụ hết thảy những điều này.Là hắn bỏ qua những ham muốn của bản thân, cuối cùng lại làm tổn thương người mình yêu.Những ngày qua hắn thời thời khắc khắc không tiếc tất cả đoạt lại thân thể của mình, rốt cục hôm nay tạm thời áp chế tâm ma, gấp không chờ nổi đi tới nơi này.Nhưng khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tử Nhiên, hắn chợt nhận ra dù chính mình bước vào đây cũng không biết nói gì với cậu.Thực xin lỗi sao?Quá vô lực.Huyền Diễm cảm thấy tâm tình mình vô cùng nặng nề, hắn quỳ một gối trước giường, vươn tay muốn chạm vào người thanh niên nhưng đối phương lại nghiêng đầu tránh đi, tay Huyền Diễm dừng ở giữa không trung.Thật lâu sau, Huyền Diễm ách thanh mở miệng: “Ngươi, có khỏe không.”Huyền Diễm vừa mở miệng, Lâm Tử Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, xác định đây không phải tâm ma.
Tâm ma hỗn trướng kia chỉ biết nói lời cợt nhả!Huyền Diễm và Dạ Lưu Ân là đối thủ một mất một còn trong mấy chục vạn năm qua, nếu hắn biết chính mình mang huyết mạch Thiên Ma, theo lý thuyết, tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép mình tồn tại.
Chính mình có thể nhân cơ hội này chọc giận Huyền Diễm để hắn giết mình.Ánh mắt Lâm Tử Nhiên lãnh đạm, ngữ điệu ẩn ý châm chọc: “Ta có ổn hay không, không phải Tôn Thượng rõ ràng nhất sao?”Sắc mặt Huyền Diễm trắng nhợt, môi mỏng khẽ mím.Lâm Tử Nhiên nhẹ giọng nói: “Ta là Ma tộc, nếu rơi vào tay ngươi là ta kỹ không bằng người.
Ngươi đường đường là Tôn Thượng, hà tất nhục nhã trêu đùa ta như vậy? Cứ dứt khoát giết ta đi.”Những lời này giống như nhát dao đâm vào ngực Huyền Diễm, linh lực chảy ngược vào mạch máu khiến thân thể hắn suýt chút nữa không xong.
Tâm ma lần nữa thức tỉnh, nghe thế phẫn nộ gầm lên một tiếng.[Nếu ngươi dám giết hắn, ta liền cùng ngươi đồng quy vu tận!]Khóe miệng Huyền Diễm kéo ra, lộ ra một nụ cười tự giễu.Làm sao ta có thể giết hắn?Xem ra ngươi thực sự để ý đến hắn, thế cho nên ngươi đã quên ta căn bản sẽ không làm vậy.Tâm ma nói xong mới phản ứng lại, Huyền Diễm