chương 54Gần đây Lâm Tử Nhiên có hơi nhàm chán, chỉ có thể mở quầng sáng đọc kịch bản.Cốt truyện ban đầu hẳn là như này, sau khi Dạ Lưu Ân bày kế mê hoặc Lê Diệp nhập ma, lừa Lê Diệp tiến vào thần trụ mở phong ấn, nhưng kỳ thật một khi phong ấn mở ra lực lượng cường đại đồng dạng ngay lập tức tiêu diệt Lê Diệp.
Lê Diệp —— chỉ là tế phẩm mà Dạ Lưu Ẩn dùng để mở phong ấn mà thôi.Nhưng điều này phải trên cơ sở Lê Diệp tự nguyện, Lê Diệp cũng không biết mưu đồ của Dạ Lưu Ân, cho nên hắn đã tiến vào bên trong thần trụ, đúng thời khắc cuối cùng Mộ Dương đuổi tới, Lê Diệp vì Mộ Dương mà tỉnh táo lại, đương trường phản công cùng đồng quy vu tận với Dạ Lưu Ân.Hiện tại Lâm Tử Nhiên không tính toán đi theo cốt truyện này, cũng không thể đi được.Bởi vì rõ ràng Dạ Lưu Ân không còn tín nhiệm cậu, sẽ không cho cậu cơ hội đồng quy vu tận, sở dĩ hắn lưu cậu lại chẳng qua chỉ để kiềm chế Mộ Dương.Bây giờ Mộ Dương mới là đao trong tay Dạ Lưu Ân.Hắn là mảnh thần hồn nhỏ của Huyền Diễm biến thành, lại có Địch Trần Kiếm, nếu hắn muốn phá hủy phong ấn thì càng đơn giản!Theo Lâm Tử Nhiên phân tích, Dạ Lưu Ân hẳn là đánh chủ ý này.Lúc này Huyền Diễm đang đấu tranh cùng tâm ma căn bản không có sức ngăn cản Dạ Lưu Ân, tình trạng Xích Viêm Tiên giới rất không ổn.Cũng không biết Ma giới là dạng gì.Nhưng ngẫm lại lúc trước gặp Ma Tướng ở trấn nhỏ, xem ra đa số không phải thứ tốt lành gì.Lâm Tử Nhiên đứng dậy đi qua đi lại.Hiện giờ chỉ có thể hy vọng Mộ Dương kiên trì một chút, đừng để Dạ Lưu Ân lừa gạt.Nhập ma, hắn hận nhất là Huyền Diễm chứ không phải Xích Viêm Tiên giới, hẳn sẽ không bị Dạ Lưu Ân lợi dụng.Hầy, chính mình thật giống cha già nhọc lòng lo lắng cho con cái, quả nhiên mệnh của mình ở thế giới này chính là mệnh baba, nhãi con không nghe lời thì phải làm sao bây giờ?Đánh thì đánh không lại, nói thì nói không thông.Lâm Tử Nhiên ưu thương thở dài: “Hài tử tốt bỗng nhiên không nghe lời thì phải làm sao?”Hệ thống: “Hình như nguyên nhân đều đến từ trưởng bối trong nhà.”Lâm Tử Nhiên: “……”Mũi tên ‘viu’ bắn trúng ngực, này sao có thể trách cậu?………………Mộ Dương khoanh chân ngồi trong phòng, Địch Trần Kiếm trôi nổi trước mặt.Sau một thời gian luyện hóa Địch Trần Kiếm đã hoàn toàn biến thành màu đen, thanh kiếm hắc ngọc tản ra hơi thở u lãnh, hơn nữa thập phần nghe lời không phản kháng hắn.Khóe môi Mộ Dương khẽ nhếch lên.Hắn thu kiếm lại và ra khỏi cửa.Dạ Lưu Ân thấy hắn cuối cùng cũng xuất quan, cười hỏi: “Gần đây tu luyện thế nào?”Mộ Dương nhẹ giọng nói: “Có tiến bộ.”Dạ Lưu Ân gật đầu mỉm cười: “Về đề nghị lần trước của ta, ngươi suy xét thế nào rồi?”Mộ Dương nhìn hắn một cái thật sâu.Dạ Lưu Ân vẫn là quá vội vàng, nếu không chính mình thật đúng là có khả năng tin hắn.Hắn muốn giết Huyền Diễm nhưng không đại biểu chính mình nguyện ý bị Dạ Lưu Ân lợi dụng.A Diệp nói phải, họ nên rời khỏi đây.Mộ Dương trong lòng cười lạnh nhưng không lộ trên mặt, suy tư một lát mới nói: “Ta cảm thấy có thể.”Dạ Lưu Ân trầm ngâm nhìn hắn rồi mỉm cười: “Chuyện này không nên chậm trễ, không bằng hôm nay liền xuất phát.”Mộ Dương gật đầu: “Ta gọi A Diệp đi cùng.”Dạ Lưu Ân giơ tay ngăn hắn lại, ý vị thâm trường nói: “Không cần, chúng ta đi nhanh về nhanh, để hắn ở lại đây đi, có Chu Nhạc ngươi không cần phải lo.”Ánh mắt Mộ Dương trầm xuống, xem ra Dạ Lưu Ân cũng không hoàn toàn tín nhiệm mình.Ngay lúc Mộ Dương do dự, lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên một đạo sấm sét như lôi đình vạn quân công kích phía trên kết giới!Khí thế trời sập đất nứt làm con ngươi Mộ Dương co rút lại.Liền thấy kết giới ầm ầm rách nát, nam tử bạch y tóc đen bỗng hạ xuống đất! Trong đôi mắt đen láy không có một tia ấm áp, giống như thần minh giáng xuống, mang đến uy áp khủng bố khiến người thần phục.Nụ cười trên mặt Dạ Lưu Ân chậm rãi thu lại, ánh mắt lạnh băng nhìn Huyền Diễm.Mộ Dương cũng nắm chặt thanh kiếm trong tay.Tuy rằng trong khoảng thời gian này hắn tiến bộ rất lớn nhưng so với Huyền Diễm vẫn có chút chênh lệch, ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn lúc này là, chẳng lẽ Huyền Diễm tới bắt A Diệp trở về?Tầm mắt Mộ Dương và Huyền Diễm đối nhau.
Mồ hôi lạnh trên trán hắn chảy xuống, toàn thân căng thẳng đến cực hạn, mang đến uy hiếp kịch liệt, sau lưng tựa kim đâm, gần như theo bản năng muốn phát động một kiếm.
Huyền Diễm dường như không có việc dời tầm mắt.Dường như chỉ tùy ý liếc hắn một cái.Huyền Diễm quay đầu, tầm mắt đạm mạc nhìn Dạ Lưu Ân, môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Lê Diệp ở đâu?”Dạ Lưu Ân cau mày, cười lạnh: “Tại sao ta phải nói cho ngươi?”Khóe môi Huyền Diễm nhếch lên, hắc mâu mang theo thần sắc mỉa mai: “Vậy giết ngươi trước rồi lại tìm hắn.”Dạ Lưu Ân không đợi Huyền Diễm nói xong, lập tức biến thành một đạo lưu quang bỏ chạy!Huyền Diễm theo sát phía sau.Một trắng một đen, hai đạo lưu quang chớp mắt biến mất trước mặt Mộ Dương.Ánh mắt Mộ Dương biến ảo, Huyền Diễm vẫn như cũ không đem chính mình để vào mắt, hắn siết chặt kiếm, áp xuống nỗi khuất nhục và phẫn nộ trong lòng, ngưng thần xoay người rời đi, chạy về hướng Lâm Tử Nhiên!Lâm Tử Nhiên cá mặn nằm ở trên giường, đột nhiên cả căn phòng cùng giường gỗ chấn động.Phản ứng đầu tiên của cậu là động đất.Phản ứng thứ hai chính là, không phải Huyền Diễm tới đó chứ?Dù sao đây là thế giới tu tiên, đánh tới trời rung đất chuyển là chuyện thường tình.Lâm Tử Nhiên bật người ngồi dậy, sốt ruột muốn đi xem chuyện gì xảy ra, nhưng kết giới giăng khắp sân vây khốn cậu, ngay lúc cậu mặt ủ mày chau thì Mộ Dương đột nhiên từ bên ngoài vọt tới, nắm lấy cổ tay cậu kéo cậu chạy ra ngoài.Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, bất chấp hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”Mộ Dương ngoái đầu lại nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp, hắn không hy vọng Lâm Tử Nhiên chạm mặt Huyền Diễm, cho nên mới nhân lúc Dạ Lưu Ân triền đấu với Huyền Diễm mang Lâm Tử Nhiên rời đi.Mộ Dương nói: “Chúng ta rời đi rồi nói.”Lâm Tử Nhiên hơi trầm ngâm, suy đoán khả năng Huyền Diễm đến thật, bất quá vô luận như nào thì Mộ Dương nguyện ý rời đi là một chuyện tốt, chứng tỏ hắn vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí.Lâm Tử Nhiên cứ như thế bị Mộ Dương kéo ra ngoài.Đang chạy đột nhiên tầm mắt chợt dừng lại, nhìn thấy đằng trước có một người mập mạp mặc áo lam ngự kiếm muốn trốn ra ngoài.
Đây không phải tên hỗn đản Chu Nhạc hay sao?Lâm Tử Nhiên cười lạnh một tiếng, thù mới hận cũ nảy lên trong lòng, hất tay Mộ Dương ra, nói: “Ngươi chờ, ta đi làm chuyện này đã!”Hôm nay nếu cậu không đánh chết tên mập mạp này thì cậu sẽ không chơi trò chơi rác rưởi này nữa!Chu Nhạc thấy Huyền Diễm đuổi theo Dạ Lưu Ân rời đi, hắn bị dọa thiếu nữa hồn phi phách tán, vội vàng lặng lẽ chuẩn bị nhân cơ hội đào tẩu, ai ngờ vừa mới dựng kiếm lên thì bị một đạo kình khí cực mạnh đập thẳng mặt! Hắn lập tức từ trên thân kiếm lăn xuống dưới!Chưa kịp lấy lại tinh thần thì Lâm Tử Nhiên đã đánh tới!Chu Nhạc mặc dù che giấu một phần thực lực nhưng vẫn như cũ không phải đối thủ của Lâm Tử Nhiên, thật nhanh cố sức chống đỡ.
Giờ phút này Dạ Lưu Ân ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có khả năng tới cứu hắn.Từ trước đến nay Chu Nhạc luôn co được duỗi được, hắn bị Lâm Tử Nhiên đánh một quyền bay ra ngoài, lau vết máu dính bên khóe miệng, nở nụ cười lấy lòng ủy khuất nói: “Ấy ấy, trước đừng đánh, thiếu chủ ngươi đây là sao? Ta, lúc trước ta phụng mệnh hành sự, hơn nữa chủ thượng vì tốt cho ngươi thôi.”Lâm Tử Nhiên tức mà cười: “Tốt cho ta?”Chu Nhạc vẻ mặt xấu hổ nói: “Tuy rằng phương pháp có hơi quá kích..
Nhưng ngươi ngẫm lại xem, chủ thượng có gây bất lợi cho ngươi không? Không phải tận tâm tận lực dạy dỗ ngươi, truyền thụ công pháp truyền thừa cho ngươi sao? Chủ thượng kỳ vọng rất cao về ngươi, yêu thương ngươi nhiều như vậy..”Lâm Tử Nhiên lười cùng hắn nói lời vô nghĩa, lần nữa vung tay đánh tiếp.Đương nhiên Chu Nhạc trốn a!Hắn ném ra một đạo phù chặn Lâm Tử Nhiên lại, vội ngự kiếm định chạy, kết quả Lâm Tử Nhiên nhảy lên, trực tiếp vươn tay bắt lấy tuệ kiếm của hắn kéo cả người hắn xuống! Sau đó trực tiếp cưỡi lên cổ hắn, vung nắm đấm đánh xuống mặt hắn!Cậu hiếm khi có tâm tình đánh người như vậy!Một bên đánh một bên mắng.“Cho ngươi hãm hại Mộ Dương này.”“Cho ngươi thiết kế nương của ta này.”“Cho ngươi lừa gạt chúng ta này!”“Con mẹ nó chứ sát thê chứng đạo!”Ban đầu Chu Nhạc còn hừ hừ vài tiếng, sau đó miệng dính đầy máu ngay cả câu xin tha cũng không nói được!Lâm Tử Nhiên không muốn dùng ma công hút máu hắn, dùng nắm đấm đánh mới sảng; mắt thấy Chu Nhạc hơi thở mỏng manh, lúc này mới chưa đã thèm đứng lên, lạnh lùng liếc hắn một cái, một chân đá hắn ra ngoài!Chỉ nghe thấy ‘rắc rắc’ tiếng xương cốt vỡ vụn, xác nhận Chu Nhạc chết không thể chết hơn được nữa, Lâm Tử Nhiên nhẹ nhàng thở ra.Quay đầu lại nhìn, phát hiện Mộ Dương đang ngây người nhìn mình.Lâm Tử Nhiên khó có chút ngượng ngùng, vừa rồi chính mình có phải hơi quá bạo lực rồi không?Hai người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Mộ Dương phản ứng trước, lần nữa kéo Lâm Tử Nhiên lại, trầm giọng nói: “Chúng ta đi!”Dạ Lưu Ân quay đầu lại thoáng nhìn Huyền Diễm đuổi theo không bỏ, ánh mắt lạnh lẽo, mắt thấy bản thân sắp thành công..
không ngờ lại thất bại trong gang tấc? Tầm mắt hắn đảo qua, bỗng thấy Mộ Dương và Lâm Tử Nhiên bên dưới, bên môi hiện lên một tia cười lạnh, đột nhiên lao thẳng về phía hai người!Huyền Diễm cũng thấy được.Hắn không cho Dạ Lưu Ân có cơ hội làm tổn thương hai người, khẽ phất tay tế ra vô số ngọn lửa hóa thành trường kiếm!Kiếm lửa kia che trời lấp đất, chỉ cần xẹt qua thân thể không bao lâu liền bốc cháy, tịnh hỏa có thể thiêu rụi hồn phách con người.
Dạ Lưu Ân chật vật bất kham chạy trốn, mắt thấy mình đã không còn chỗ trốn ánh mắt Dạ Lưu Ân lộ ra vẻ quyết tuyệt, không tránh không né tùy ý để thanh trường kiếm kia đâm xuyên qua người mình! Ngay lập tức hóa thành một đạo lưu quang lao về phía Lâm Tử Nhiên!Lâm Tử Nhiên đang chạy trốn cùng Mộ Dương, Dạ Lưu Ân từ phía sau lao tới quá nhanh, cho nên cậu không kịp phản ứng.
Vừa quay đầu liền trực tiếp đối mặt với tròng mắt đen nhánh lạnh băng của Dạ Lưu Ân, hắn ta duỗi tay đánh một quả hạt châu đen nhánh vào thân thể cậu!Kình lực quá lớn trực tiếp đánh bay Lâm Tử Nhiên ra ngoài, cậu ngã xuống đất khụ ra một ngụm máu, ngơ ngẩn không hiểu tại sao.Dạ Lưu Ân đang làm gì? Trước khi chết còn kéo chính mình làm đệm lưng? Không đến mức vậy đi..Cái này cần thiết sao?Mộ Dương hốt hoảng chạy đến ôm Lâm Tử Nhiên vào lòng.Huyền Diễm từ trên trời rơi xuống, đi từng bước tới.Thân hình Dạ Lưu Ân bị lửa thiêu rụi, khuôn mặt hắn không chút huyết sắc, quần áo và sợi tóc đều là đốm lửa, sắp chết nhưng trên mặt lại treo một nụ cười quỷ dị, hài hước nhìn Huyền Diễm: “Ta nhận thức ngươi đã lâu nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, thế mà có một ngày ngươi yêu một người.”Huyền Diễm môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh như dao, nâng kiếm chỉ vào hắn.Dạ Lưu Ân nhướn mày cười: “Hôm nay ngươi có thể giết ta, nhưng...!ngươi có thể giết hắn được hay không? Ta thực sự rất tò mò nha ha ha ha.”Lâm Tử Nhiên có chút khó hiểu, lão ma đầu này phát điên cái gì?Ngay sau đó Huyền Diễm không chút do dự đâm một kiếm, Dạ Lưu Ân hóa thành một làn khói xám, khối hóa thân này của hắn thực sự đã chết.Lâm Tử Nhiên thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên vẫn là Huyền Diễm tương đối đáng tin cậy, lão ma đầu cuối cùng cũng chết!Tuy đây chỉ là một khối hóa thân của hắn, nhưng hồn phách hắn bị hao tổn lại mất đi một nửa tu vi, nguyên thân nhất định cũng nguyên khí đại thương, không có khả năng từ Ma giới qua đây, nhiều năm nữa nghĩ cũng đừng nghĩ!Lúc này Lâm Tử Nhiên mới nhìn Huyền Diễm một cách cẩn thận, đôi mắt đen và vẻ mặt nghiêm túc, đúng là Huyền Diễm không sai.Không nghĩ tới hắn có thể khống chế tâm ma nhanh như vậy.Sau khi xác định đúng là Huyền Diễm, Dạ Lưu Ân đã chết, Lâm Tử Nhiên liền hoàn toàn yên tâm.
Lúc này cậu mới cảm thấy trên người thực khó chịu, loại cảm giác này giống như lúc chính mình thăng cấp trọng tố thân thể, phảng phất đau đớn như lục phủ ngũ tạng bị xé rách, nhưng qua thể nghiệm giảm cảm giác đau cho nên cậu cảm nhận không rõ ràng lắm, mông lung như gãi không đúng chỗ ngứa.Lâm Tử Nhiên nhớ tới vừa rồi Dạ Lưu Ân đánh hạt châu vào người mình, sắc mặt khẽ thay đổi.Nếu hắn ta liều mạng bị giết cũng muốn làm chuyện này, chắc hẳn không đơn giản như vậy.Lâm Tử Nhiên: “Vừa rồi rốt cuộc Dạ Lưu Ân làm gì? Hắn đánh cái gì vào người tôi thế?”Lần này hệ thống trả lời rất nhanh: “Song Giới Châu, đây là một loại pháp bảo hiếm, có sức công phá cực mạnh, lấy thể chất đặc thù huyết mạch Thiên Ma làm vật dẫn, biến cậu thành vật chứa pháp bảo phong ấn hai giới.
Hiện tại nó đang lợi dụng cậu không ngừng hấp thu thiên địa linh khí, một khi Song Giới Châu bão hòa sẽ —— phanh, nổ tung, uy lực của nó đủ để xé rách không gian phong ấn thành một cái khe.”Lâm Tử Nhiên: !!!!Cho nên bây giờ cậu vô cùng không ổn định, bom người tùy thời có thể nổ.Dạ Lưu Ân luôn có biện pháp để chính mình đi tìm đường chết.Di, bất quá nếu mình chết thì chết thôi, dù sao cũng nên rời khỏi trò chơi.Lâm Tử Nhiên tâm tình phức tạp nói: “Nếu Dạ Lưu Ân có loại pháp bảo này, sao trong cốt truyện ban đầu không thấy hắn dùng?”Hệ thống: “Phương pháp này không hiệu quả bằng việc phá hư thần trụ, hẳn thuộc về phạm trù NB.”Lâm Tử Nhiên: “...!Sao cậu không nói còn có NC luôn đi.”Hệ thống: “Tôi kiến nghị cậu nên làm bộ đau đớn một chút.”Lâm Tử Nhiên: “Ừm, ok!”Mộ Dương ôm chặt lấy Lâm Tử Nhiên, trên khuôn mặt Lâm Tử Nhiên nhăn nhó vì đau, làn da cậu bắt đầu chảy máu nhẹ, Mộ Dương tay chân luống cuống nhìn cậu.
Sao lại thế này, tại sao lại thế..Huyền Diễm tiến lên một bước, chỉ liếc mắt liền hiểu chuyện gì xảy ra, sắc mặt hắn trắng bạch, rốt cuộc vẫn chậm một bước.Nếu hắn tới nhanh một chút, nhanh một chút tìm được cậu.Huyền Diễm siết chặt nắm đấm, tay run nhè nhẹ.Lâm Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn Huyền Diễm.
Nếu chờ cậu tự bạo hậu quả rất nghiêm trọng, cũng đến lúc cậu nên rời đi, thế giới này xác thật nên kết thúc.Lâm Tử Nhiên ho nhẹ một tiếng và nói: “Tốt hơn hết là bây giờ ngươi nên giết ta.”Huyền Diễm nghe thấy lời này, thật giống như lúc trước, người này cũng như vậy, thỉnh cầu chính mình giết cậu.Cậu luôn có thể tàn nhẫn với bản thân như vậy.Hai mắt Huyền Diễm ám trầm, tiến lên một bước.Mộ Dương ôm Lâm Tử Nhiên, mắt lạnh nhìn Huyền Diễm, lạnh lùng nói: “Đừng tới đây!”Huyền Diễm nhìn thấy nỗi căm hận sâu sắc trong mắt Mộ Dương, đến cuối cùng hắn cũng có sai cho nên mới khiến mọi chuyện phát triển đến mức này.Chỉ là hôm nay, hắn cần phải đưa Lâm Tử Nhiên đi.Bởi vì chỉ có hắn mới có thể cứu cậu.Huyền Diễm vung ống tay áo lăng không