chương 77Cánh tay Ninh Bách bị đẩy ra, hắn ngây người nhìn thiếu niên, đôi mắt đen nhánh của nam hài đẫm lệ, phảng phất khó chịu tới cực điểm, rốt cuộc không nhịn được đem tất cả ủy khuất bạo phát ra ngoài, lạnh lùng nói với hắn: “Cút đi!”Trái tim của Ninh Bách như bị giáng một đòn nghiêm trọng, sắc mặt hơi trắng nhợt.Trong khoảng thời gian này thiếu niên dường như đạm nhiên không sao cả, cậu giống như không để mọi thứ trong lòng, thậm chí còn ngẫu nhiên nhe nanh vuốt rít gào với hắn...!Có đôi khi Ninh Bách nghĩ, có lẽ mình suy nghĩ nhiều, kỳ thực nam hài cũng không yếu ớt đến mức làm chuyện ngốc nghếch...!Chính mình không cần lo lắng như vậy.Nhưng giờ phút này nhìn vào đôi mắt thiếu niên, nhìn thấy bi thương ẩn sâu trong đôi mắt ấy, hắn bỗng ý thức được không phải như thế.Kỳ thực cậu rất khổ sở.Chỉ là không muốn bị người khác phát hiện, không muốn yếu thế trước mặt mình, không muốn để người khác biết cậu đáng thương ra sao...Cho nên cố gắng giả vờ không sao cả.Giả vờ như không thèm để ý.Nhưng bây giờ cậu không giả vờ nổi nữa.Hầu kết Ninh Bách lăn lộn, hắn rũ mắt, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Em bị thương, anh chỉ là muốn giúp em xử lý một chút.”Tâm tình Lâm Tử Nhiên đúng thời điểm khó chịu nhất, một chút cũng không muốn phản ứng tới Ninh Bách, đứng dậy rời đi: “Không cần anh lo!”Bất quá mới đi vài bước, bỗng nhiên bị người chặn ngang trực tiếp bế lên, Lâm Tử Nhiên giãy dụa vài cái không thể tránh thoát, bị Ninh Bách ôm tới bên cạnh xe!Động tác của người đàn ông vừa nhẹ nhàng vừa cường thế, hắn nhẹ nhàng đặt Lâm Tử Nhiên ngồi vào ghế sau, sau đó lấy hộp sơ cứu từ trong cốp xe ra, quỳ một gối trước mặt cậu, nâng chân cậu lên, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”Lâm Tử Nhiên: ??? Bộ người này biết trước hay sao? Chẳng lẽ anh đã tính được tôi sẽ té ngã? Trong xe mà cũng có hộp sơ cứu?!Cậu nhìn người đàn ông đang quỳ một gối trước mặt mình, tức khắc có chút ngốc.Nhìn thái độ kiên trì của Ninh Bách không tự xử lý sẽ không buông tay, cậu đánh không lại cũng không muốn đánh nhau cùng Ninh Bách, dù sao cũng không phải thâm thù đại hận gì, tiếp tục nháo giống như cậu cố ý gây sự.
Cho nên cậu không nói gì, ngầm đồng ý Ninh Bách giúp cậu xử lý miệng vết thương, một bên suy tư đợt lát nữa thuyết phục Ninh Bách buông tha chính mình như thế nào.Ninh Bách nhẹ nhàng nâng bắp chân của cậu lên, vừa rồi trên con đường kia có không ít đá nhỏ, đầu gối nam hài té ngã huyết nhục mơ hồ, đáy mắt hắn hiện lên tia thương tiếc, làm sao lại không cẩn thận như vậy?Căn bản không biết chăm sóc bản thân.Hắn lấy cồn sát khuẩn ra, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Có chút đau, em chịu đau một chút.”Lâm Tử Nhiên nhấp môi không nói lời nào.Cậu không cảm thấy đau, cậu chỉ cảm thấy Ninh Bách thật kỳ quái.Khuôn mặt của người đàn ông trong đêm đen dường như trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt hắn nhìn về phía mình ôn nhu như vậy.
Đại khái do không nghỉ ngơi tốt, trong mắt có vài sợi tơ máu nhàn nhạt, khuôn mặt xinh đẹp phủ lên một tầng bi ai, có chút yếu đuối chật vật, làm cậu ngượng đá chân qua.Dù sao cậu là kiểu ăn mềm không ăn cứng.Ninh Bách cảm giác nam hài bất động, bắt đầu cẩn thận giúp cậu xử lý miệng vết thương trên đầu gối.
Người đàn ông cúi đầu, cả người như bị bao phủ trong một tầng sương mù, động tác hắn thành kính và chuyên chú.Lâm Tử Nhiên không khỏi có chút tò mò.Lâm Tử Nhiên: “Bộ dáng của hắn thật kỳ quái, giống như thật sự rất yêu tôi, nhưng tại sao hắn lại yêu tôi?”Hệ thống: “Làm sao tôi biết được?”Lâm Tử Nhiên: “…..” Mặc dù không trông cậy vào việc hệ thống có thể trả lời, nhưng khi nghe vậy vẫn có chút buồn bực.Lâm Tử Nhiên cảm thấy có thể mình suy nghĩ nhiều.
Dù sao mười ngày trước Ninh Bách còn thề son sắt nói rằng không yêu cậu, ngồi hỏa tiễn cũng không đến mức yêu cậu nhanh như vậy đi?Đơn giản như vậy liền yêu, Lâm Tử Nhiên hoài nghi phần tình yêu này.Cậu cảm thấy có khả năng Ninh Bách vẫn cho rằng mình còn thích hắn, nói không chừng còn tưởng rằng trước đó mình nói mấy lời này lúc tức giận! Hôm nay cần phải nói rõ với Ninh Bách chuyện này!Hơn mười phút sau, miệng vết thương ở đầu gối Lâm Tử Nhiên đã được xử lý tốt.Ninh Bách ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng: “Để anh đưa em về.”Lâm Tử Nhiên không nhúc nhích, cậu cứ như vậy ở trên cao nhìn xuống hắn, khóe môi giương lên châm chọc: “Anh sẽ không cho rằng, tôi thật sự thích anh chứ?”Động tác Ninh Bách chợt dừng.Lâm Tử Nhiên cúi đầu, đến gần hắn, nghiêm túc nói từng chữ một: “Tôi căn bản không yêu anh.”Ninh Bách nhìn vào đôi mắt nam hài, đôi mắt kia lãnh đạm và quyết tuyệt như thế....!Trái tim hắn như bị cứa một nhát dao, hắn nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Anh vẫn luôn biết.”Lâm Tử Nhiên kinh ngạc, có chút khẩn trương.
Hắn vẫn luôn biết? Này là ý gì, chẳng lẽ hắn đã sớm nhìn thấu mình!Hệ thống: “….Sao vậy, cậu cho rằng kỹ thuật diễn của mình rất tốt sao?”Lâm Tử Nhiên……Hệ thống: “Hay là cậu cho rằng phương thức theo đuổi của mình lúc trước thoạt nhìn rất giống chân ái?”Lâm Tử Nhiên……Ninh Bách rũ mắt.Kỳ thực em không nói.Anh cũng biết.Có lẽ sự nóng bỏng, nhiệt tình, chuyên chú và nghiêm túc trong ánh mắt ban đầu của em đã từng làm anh mê hoặc, khiến anh tự hỏi liệu em có thực sự thích anh? Giống như ở trong mắt em anh là người duy nhất quan trọng, nhưng chung quy đó chỉ là ảo giác trong nháy mắt...!Em như một đứa trẻ hồ nháo, em sẽ nói thích anh, yêu anh, nhưng trong đôi mắt của em chưa bao giờ có tình yêu, mãi đến tận sau này anh mới hiểu điều đó.Em ngẫu nhiên sẽ cố ý chọc anh tức giận, sẽ khiến anh không thích những chuyện em làm, sẽ khiêu khích ác liệt nhìn anh...Em theo đuổi anh không vì lý do gì, đơn giản vì em muốn làm như vậy, muốn dùng phương thức hoang đường, phản nghịch vượt qua phần đời còn lại của mình.Có lẽ em đã từng thích anh.Nhưng em không hiểu cái gì là yêu.Cho nên sau khi em biết được thân thế của mình, có thể nói không thích là không thích, nói buông tay thì sẽ hoàn toàn buông tay, việc theo đuổi anh càng giống như một hồi trò chơi của em.Nhưng mặc dù anh đều biết, nhưng vẫn không tự chủ được mà lún sâu vào.Là em khiến anh hiểu được, sự kiên trì mà anh tự cho là đúng, tất cả đều là một hồi chê cười.Mí mắt Ninh Bách hơi rũ xuống, trầm thấp cười một tiếng: “Không quan hệ, anh không cần em yêu anh.”Lâm Tử Nhiên nghi ngờ nói: “Thật sao.”Ninh Bách sủng nịch nhìn cậu: “Thật.”Lâm Tử Nhiên: “Vậy anh đừng đi theo tôi nữa.”Lần này Ninh Bách không đáp ứng.Hắn có chút khổ sở, phức tạp nhìn nam hài.Lâm Tử Nhiên nhảy xuống xe xoay người rời đi, kết quả đi được vài bước quay đầu nhìn lại, phát hiện Ninh Bách vẫn đang nhìn mình.
Cậu rốt cuộc bực bội, trừng mắt nhìn Ninh Bách, không kiên nhẫn nói: “Anh làm sao còn chưa đi? Thật phiền mà! Đừng có đi theo tôi! Lại đi theo tôi chết cho anh xem!”Ninh Bách khiến cậu nghĩ đến việc rời khỏi trò chơi.Ai ngờ vừa nói ra những lời này, sắc mặt Ninh Bách từ trước đến nay luôn khắc chế bỗng dưng trắng bệch, lộ ra thần sắc bi ai, thân thể khẽ run lên.Lâm Tử Nhiên: “……”Này mẹ nó, làm như mình khi dễ Ninh Bách vậy á.Ninh Bách bình tĩnh nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trầm khàn mang theo ý khẩn cầu: “Anh có thể không đi theo em, nhưng em có thể hứa với anh tự chăm sóc bản thân thật tốt, được không?”Trong lòng Lâm Tử Nhiên vui vẻ, rốt cuộc lời cậu nói đả động đến Ninh Bách rồi sao?Cậu gật gật đầu nói: “Có thể.”Ninh Bách nhìn cậu một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi, chỉ là bóng dáng có chút cô đơn.………………Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên rời giường đi xem xét, cuối cùng không nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc kia nữa.Thế giới yên tĩnh!Tốt đẹp.Rốt cuộc Ninh Bách cũng không tới!Lâm Tử Nhiên vô cùng vui vẻ, xem ra lời mình nói ngày hôm qua đã thuyết phục Ninh Bách? Cậu biết bản thân mình chắc chắn chưa tới mức thích hắn, ai mà không cần thể diện? Rốt cuộc hắn không nợ mình cái gì, mặc dù Lộ Hiểu Đông xác thật rất đáng thương, nhưng không liên quan gì đến Ninh Bách, trên thực tế người sai chính là tra cha tra mẹ.Tóm lại, anh và tôi nước giếng không phạm nước sông, không liên quan gì đến nhau, thân ai nấy lo là được rồi.Lâm Tử Nhiên hiện tại ở phòng ngủ, ăn quán ven đường, ngẫu nhiên lên mạng chơi game, ngày tháng quả thực tiêu sái.Hạ Hàng cũng thường xuyên lui tới, có một ngày cuối tuần hắn ở phòng, bỗng kỳ quái hỏi Lâm Tử Nhiên: “Sao anh của cậu lại không tới?”Lâm Tử Nhiên nói dối một cách bình tĩnh: “Anh ấy đi công tác rồi.”Hạ Hàng: “Ồ.”Lại qua mấy ngày.Hôm nay Lâm Tử Nhiên vừa tản bộ vừa nhàm chán nói chuyện phiếm cùng hệ thống.Lâm Tử Nhiên: “Tôi vào thế giới này sắp được hai tháng rồi nhỉ?”Hệ thống: “Đúng vậy.”Lâm Tử Nhiên sờ sờ cằm, liệu mình có nên chuẩn bị rời khỏi trò chơi hay không, nhưng mà cậu còn chưa nghĩ ra cách chết như thế nào.Gần đây Tưởng Huyên cũng không tới đây, điều ngày ngược lại khiến Lâm Tử Nhiên có chút ngoài ý muốn.Ngay từ đầu cậu còn sợ Tưởng Huyên dây dưa không thôi, dù sao tính cách hắn tàn nhẫn, vạn nhất cậu cự tuyệt nhiều lần, hắn nhất thời xuống tay vậy thì rất phiền.Ai biết Tưởng Huyên suy nghĩ thông suốt nên không tới, thật là chuyện tốt, chuyện tốt, quả nhiên không nhiều người thích cậu!Lâm Tử Nhiên may mắn là hắn không tới, bằng không mỗi ngày hắn đều đi theo cậu khiến cậu có chút lúng túng.
Tuy đã sớm quyết định tự mình thả bay bản thân, nhưng trong mắt người khác cậu vẫn là Lộ Hiểu Đông, Lâm Tử Nhiên không muốn thời điểm này cành mẹ đẻ cành con.Hệ thống: “Hắn tới rồi.”Lâm Tử Nhiên: ???Hệ thống: “Mỗi ngày đều tới.”Lâm Tử Nhiên khiếp sợ: “Tôi có thấy đâu!”Hệ thống: “Mỗi ngày hắn đều lấy xe khác nhau tới, hôm nay chính là chiếc ô tô màu trắng cách cậu 100 mét.”Lâm Tử Nhiên: “...Tại sao cậu không nói cho tôi biết.”Hệ thống: “Cậu cũng đâu có hỏi tôi.”Lâm Tử Nhiên……Aaaa, Lâm Tử Nhiên sắp phát điên rồi, gần đây chính mình không làm bất cứ chuyện gì không nên đi? Loại theo dõi cuồng này thật đáng sợ!Lâm Tử Nhiên tức khắc không nhịn nổi nữa, trực tiếp lao tới phía trước cửa xe, hung hăng đánh vào cửa sổ!Hồi lâu, cửa xe vẫn mở ra.Biểu tình của Ninh Bách thập phần xấu hổ, tựa hồ hắn cũng không nghĩ bản thân bị phát hiện, nhìn Lâm Tử Nhiên nói không nên lời.Lâm Tử Nhiên tức giận, ồ, anh mà cũng biết ngượng à?Trình độ của anh có thể đạt đến tội phạm có chỉ số thông minh cao rồi đấy, anh biết không!Lâm Tử Nhiên chỉ ngón tay run rẩy vào người hắn: “Anh chính là không đi đúng không?”Ninh Bách im lặng: “Thực xin lỗi.”Lần trước thiếu niên tức giận ngay cả chữ ‘chết’ cũng nói, khiến cho cuộc sống hàng ngày của Ninh Bách khó mà yên tâm, hắn không muốn bị nam hài phát hiện, chỉ muốn yên lặng nhìn là được, chờ xác định cậu không xảy ra chuyện gì, hắn sẽ đi..Rời khỏi thế giới của cậu, không quấy rầy đến cậu nữa.Ai ngờ cẩn thận mà vẫn bị phát hiện.Trong lòng Lâm Tử Nhiên không khỏi rơi lệ đầy mặt, dù sao cậu biết nỗi thống khổ khi bị người chạy theo theo đuổi, loại này cậu không ăn tiêu a.Khó trách trước kia mỗi ngày mình nằm vùng ngồi canh trước cửa công ty của hắn, Ninh Bách phiền chán không kiên nhẫn như vậy, không thèm liếc mắt nhìn mình một cái.
Bây giờ nghĩ lại kỳ thực tính tình Ninh Bách thật không tồi, nếu là mình đụng phải một tên vô lại như vậy, một bộ dáng Smart du thủ du thực, mỗi ngày mồm miệng ba hoa quấy rầy đối phương, ngày nào cũng đến chỗ làm quấn lấy hắn, đuổi thế nào cũng không đi..
Nếu cậu gặp phải tên lưu manh như vậy, chắc chắn không nhịn được sớm đã chửi ầm lên! Cho nên trước đây chính mình đáng ghét đến vậy, rốt cuộc làm sao theo đuổi được Ninh Bách? Thật làm người khó tưởng tượng nổi.Đại ca, bây giờ anh đang trả thù tôi đúng không?Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân? * (Lấy đạo của người trả lại cho người.)Từ từ..Lâm Tử Nhiên phảng phất chịu sự dẫn dắt! Lúc trước Ninh Bách lăn lộn mình như thế nào, làm cho chính mình hận không thể lập tức bỏ của chạy lấy người?Ha ha ha ha, phong thủy luân chuyển, anh không tưởng được mình sẽ có ngày hôm nay đi!Bổn thiếu ta nhất định sẽ học và dùng thật tốt!Nếu không đuổi anh đi được, vậy làm cho anh không thể chịu đựng tôi thêm được nữa? Cái khác không nói, nhưng trải qua một đoạn thời gian theo đuổi, cậu vẫn biết thói quen yêu thích của Ninh Bách, cậu biết làm thế nào chọc hắn không vui!Tôi không ép buộc anh làm bất cứ chuyện gì, nếu anh không làm được, vậy hãy thức thời rời đi.Này không phải là cách anh đối phó tôi lúc trước sao? Anh lấy chiêu này đối phó tôi, tôi liền dùng chiêu của anh hoàn trả cho anh!Lâm Tử Nhiên trên dưới đánh giá Ninh Bách một phen, nhướn mày cười nói: “Anh muốn đi theo tôi?”Ninh Bách im lặng một lúc, sau đó gật đầu.Lâm Tử Nhiên nói: “Cũng không phải là không thể, nhưng tôi không thích anh theo dõi tôi như vậy, về sau anh có thể xuất hiện trước mặt tôi, không được phép lén lút!”Ninh Bách không tin nhìn Lâm Tử Nhiên.Lâm Tử Nhiên nhìn hắn: “Nếu anh trộm theo dõi tôi, đừng trách tôi không khách khí.”Ninh Bách nghiêm túc gật đầu, trong con ngươi u ám trầm tịch kia tựa hồ có một tia sáng lóe lên.Lâm Tử Nhiên quay mặt đi: “Anh đi cùng tôi, gần đây Hạ Hàng nhiều lần hỏi về anh, anh mời chúng tôi ra ngoài ăn cơm đi!”Ninh Bách cười: “Được.”Nửa tiếng sau, cả ba ngồi ở KFC.Lâm Tử Nhiên ngồi vắt chân cười tủm tỉm nhìn Ninh Bách.
Cậu là người có thù tất báo, còn nhớ rõ lúc ấy Ninh Bách đoạt hết phần cơm của cậu! Hỗn đản này rõ ràng không ăn, chỉ là muốn làm khó cậu cho nên lấy đi cả hộp, thù này cậu chưa có quên đâu! Hôm nay tôi muốn nhìn anh ăn, nhìn anh ăn cho đủ! Mới có giải nỗi hận trong lòng tiểu gia ta.Lâm Tử Nhiên đem một phần thật nhiều đặt trước mặt Ninh Bách, lấy hũ bột ớt siêu cay mình mang từ bên ngoài đến, săn sóc rắc lên một tầng thật dày giúp Ninh Bách, ôn nhu nói: “Ăn đi, đều là anh thích nhất, phải ăn hết đó nha.”Ninh Bách: “...!Được.”Ánh mắt nam hài khiêu khích nhìn hắn.
Rõ ràng trước mặt là thứ mình không thích nhất, nhưng đáy lòng một mảnh mềm mại, chỉ cần thiếu niên này còn nguyện ý làm khó dễ hắn, còn có thể sinh cơ bừng bừng..
Hắn cảm thấy như thế cũng rất tốt.Hạ Hàng nhìn trước mặt Ninh Bách là một phần ăn thật nhiều, nhìn mặt trên phủ một tầng đỏ ửng thật dày, hít sâu một hơi, tuy hắn là loại người không cay không vui, nhưng giờ phút này không khỏi nhìn thôi đã sợ.
Thoạt nhìn Ninh đại ca là người có thể diện, không nghĩ yêu thích..
Bình dân như thế, thật sự làm người không tưởng được.Ninh Bách thực quý trọng khoảng thời gian ở bên nam hài.Duỗi tay cầm một miếng cánh gà lên, bình tĩnh nhìn thoáng qua, lông mi rũ xuống cắn một cái.Một phần còn chưa ăn xong, nước mắt đã trào ra vì quá cay.Khuôn mặt người đàn ông đẹp cực kỳ tinh xảo, lông mi cong dài, lúc này trong con ngươi màu hổ phách nhạt màu che phủ một tầng hơi nước, đôi môi nhạt màu vì cay mà trở nên đỏ mọng, nguyên bản đầu ngón tay thon dài sạch sẽ giờ phút này dính đầy dầu mỡ, thong thả ung dung nhai nuốt.Hạ Hàng: “……”Cậu cảm thấy Ninh đại ca có thể là loại người không thể ăn