Tư Đồ Thuần vừa thấy Tân Tử liền muốn đứng dậy, nhưng động tĩnh quá lớn người ngồi chung bàn đều nhìn về phía hai người.
Hoa Thần chuẩn bị lên tiếng liền bị Mổ Cổ cướp lời.
Mổ Cổ:" Tân Tổng? Sao ngài lại ở đây.
"
Hai chữ Tân Tổng vừa thoát ra khỏi miệng Mổ Cổ, bàn bọn họ liền rơi vào trầm mặc, tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh như bị ngăn bên ngoài, trong tai ai cũng chỉ vang vọng lại lời Mổ Cổ hai chữ Tân Tổng.
Chẳng khác nào Mổ Cổ đang hét xuống giếng lại vang vọng lại.
Tân Tổng là ai bọn họ có thể không biết sao, là chủ tịch Tân thị, một năm trước báo còn đưa tin người này bị tai nạn hai chân bị phế, tin này vừa xuất hiện cả thành phố như có một trận nổ, cổ phiếu Tân thị hạ giá không phanh nhưng người họ Tân chưa một lần đứng ra mở cuộc họp báo làm rõ chuyện này, bọn họ tất nhiên không tin vào những lời trên báo, nhưng hiện tại người đã thấy.
Có thể không tin sao?
Nhưng dù có bị tai nạn hay không bị tai nạn đi nữa, Tân Tổng của bọn họ nhan sắc vẫn như vậy, chẳng qua không hồng hào như lúc trước mà thôi, vẫn còn thu được nhiều fan nữ lắm.
Nhưng ngoại trừ Mổ Cổ những người khác chưa từng nhìn thấy Tân Tử ở bên ngoài, có người muốn lấy điện thoại ra chụp nhưng làm thế nào tay cũng không cử động được nên đành từ bỏ.
Tư Đồ Thuần nghe Mổ Cổ hỏi liền nắm chặt lấy cánh tay của Tân Tử.
Tân Tử làm ra không có việc gì mà đưa mắt nhìn Tư Đồ Thuần:" Con mèo đi cả ngày, chủ của nó phải đến đón mèo không biết đường về nhà.
"
Tư Đồ Thuần nháy mắt với Hoa Thần như ra hiệu, chuẩn bị tìm cớ rời đi liền nghe nhân viên đứng phía trên đọc số rồi kêu tên cô.
Tư Đồ Thuần như gặp phải vị cứu tinh mà đứng phất dậy, hai bước thành một mà bước thẳng lên phía trên.
Tư Đồ Thuần vừa bước lên tất cả ánh nhìn đều tập trung về phía cô, tuy Tư Đồ Thuần không còn lớp trang điểm nhưng vẫn khiến người khác không rời mắt khỏi cô, vừa ngây thơ lại hồn nhiên chính là kiểu mối tình đầu của không ít nam nhân, nhân viên để Tư Đồ Thuần giới thiệu bản thân qua một chút, mới bắt đầu vào vấn đề chính.
Tư Đồ Thuần giới thiệu xong liền đánh mắt xuống phía Tân Tử, mắt hai người giao nhau, Tư Đồ Thuần thấy cơ thể như bị điện giật mà dời mắt đi nơi khác.
Tư Đồ Thuần hát bài hát mình tự sáng tác, đời trước Tư Đồ Thuần chỉ sáng tác hát vu vơ như vậy thôi, dù sao cũng không có việc gì làm.
Tư Đồ Thuần không muốn đem bài hát này ra hát, còn muốn giấu nó thật sâu, tốt nhất đừng bị đào lên được, nhưng hiện tại Tư Đồ Thuần có chút khẩn trương nên không nghĩ tới được bài khác, chỉ có bài đó vẫn đang vang vọng lại trong đầu kêu cô chọn nó.
Tư Đồ Thuần lần này đành phải đánh liều một phen.
Chỉ cần thoát khỏi tình thế khó xử lúc nãy, cho dù bắt Tư Đồ Thuần hoá thân thành người bồi bàn cô cũng sẽ làm.
Bài này Tư Đồ Thuần vẫn chưa đặt tên nên không giới thiệu qua mà bắt đầu hát.
Giọng hát Tư Đồ Thuần vừa cất lên xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, giọng Tư Đồ Thuần vốn dĩ trong trẻo, lúc cất tiếng hát càng trong trẻo dễ nghe, giọng không quá cao nhưng lại không thấp, nghe qua như gãi ngứa vào tim người khác, lúc đi lại lưu lại một vết tích vô hình.
Huệ chất