Tân Tử để Tư Đồ Thuần dìu mình xuống, còn để cô đẩy vào bên trong.
Trước mặt của ông, bọn họ nhất định phải diễn, còn diễn giống thật, hắn không nói nhưng Tư Đồ Thuần rất thông minh, có những chuyện không cần nói cô cũng nhất định sẽ làm.
Tư Đồ Thuần đẩy Tân Tử vào bên trong.
Ở phòng khách tập trung không ít người, ba đứa hài tử nhìn thấy Tân Tử liền chạy tới kêu một tiếng chú hai, nhìn cô gọi một tiếng thím hai.
Tư Đồ Thuần thấy ông lão lớn tuổi chống oải trượng đi về phía này, trên khuôn mặt đều là nét cười.
Cô liền gật đầu xem như chào hỏi.
Tân Lão Gia nhìn thấy hai người liền chống oải trượng có khắc hình đầu rồng đi tới, đưa tay xoa xoa đầu mấy đứa nhóc nhỏ lên tiếng nhắc nhở.
- Đi chơi đi, để ông nói chuyện với chú hai, thím hai của tụi con một lát rồi chơi tiếp có được không?
Tư Đồ Thuần tất nhiên không biết ở đây có nhiều con nít như vậy, nếu không cô nhất định đem chân gà tới cho mỗi đứa một chân mà gặm.
Ba đứa nhóc ngoan ngoãn gật đầu chạy đi mất.
Tân Lão Gia:" Hai đứa đến đây phỏng chừng đã đói rồi? Mọi người chỉ chờ hai đứa nữa thôi.
"
Tư Đồ Thuần không lên tiếng, ngoan ngoãn đứng phía sau đợi hỏi tới mới trả lời, còn bao nhiêu đều do Tân Tử đối đáp qua lại với Tân Lão Gia.
Ba người nói thêm một lúc mới di chuyển vào bàn ăn trong phòng bếp, những người ngồi trên sô pha cũng lục đục đi theo phía sau.
Tân Tử là đứa con lớn nhất trong nhà, vai vế cũng không nhỏ, ba của Tân Tử là anh cả, mọi người ở đây đều phải gọi Tân Tử một tiếng chú hai, căn bản Tư Đồ Thuần không cần chào hỏi lằng nhằng mà chính là bọn họ phải gọi cô một tiếng thím hai.
Tư Đồ Thuần trên bàn ăn đều lựa thịt mà gắp bỏ vào bát của hắn.
Trong bát mình cũng toàn là thịt không có lấy một cộng rau nào.
Không khí trên bàn ăn so với cô tưởng tượng thì hài hoà không ít, anh một câu tôi một câu tương đối dễ chịu.
Ăn được một lúc Tân Lão Gia mới lên tiếng.
- Tiểu Tân hôm nay ngủ ở đây một hôm đi, buổi tối ông có chuyện muốn bàn bạc với con.
Tân Tử tuy không tình nguyện nhưng Tân Lão Gia đã lên tiếng, hắn không thể không đáp ứng.
Hắn nhìn Tư Đồ Thuần như hỏi ý, Tân Lão Gia tuy có tuổi nhưng vẫn tinh mắt, nhìn thấy Tân Tử nhìn cô liền cười ha hả hai tiếng.
- Tiểu Đồ cũng phải ở lại đây chơi với ông, hoa viên phía sau buổi tối không tồi, có thể đẩy Tiểu Tân ra phía sau hóng mát, buổi tối con có đói muốn ăn thêm thứ gì cứ kêu nhà bếp làm cho, không cần phải e ngại.
Tân Lão Gia căn bản chính là không cho bọn họ từ chối.
Tư Đồ Thuần muốn từ chối nhưng lời nói ra khỏi miệng liền nuốt ngược vào.
Nơi nào có thức ăn nơi đó chắc chắn có cô.
Tư Đồ Thuần:" Chú ở lại con nhất định ở lại, dù sao con cũng phải ở lại để chăm sóc chú, sao có thể để chú ở lại một mình?"
Tân Lão Gia xem như hài lòng mà gật đầu.
Tuy ở đây có không ít người không thích Tân Tử, nhưng một trong số ít khi nghe lời này của Tư Đồ Thuần cũng hài lòng gật đầu.
Tuy không biết là bộ mặt thật hay giả nhưng bọn họ ai không muốn có một người vợ hiền thục như vậy? Nhìn lại lão bà nhà mình mỗi ngày đi làm về không chửi là mắng, nháo đến gia đình cũng loạn hết.
Tân Lão Gia chỉ ngồi ăn thêm một chút liền lên phòng nghỉ ngơi, còn nói khi nào hắn ăn xong phải lên thư phòng tìm ông.
Tân Tử đáp một tiếng.
Tân Lão Gia chống oải trượng được quản gia dìu lên phòng.
Tân Lão Gia vừa đi không khí trên bàn ăn có chút vi diệu, nhưng hai người lại là ra không có việc gì mà xử lí hết thức ăn trong bát.
Ăn xong Tân Tử được quản gia đẩy lên thư phòng của Tân Lão gia.
Tư Đồ Thuần ngồi ở phòng khách