Tư Đồ Thuần nói thêm hai ba câu liền ngắt máy, tâm trạng có chút vui vẻ.
Tâm trạng tệ thế nào mà không thể thấy nam nhân soái như vậy mà không vui vẻ chứ?
Nhan sắc của Tân Tử cao như vậy, không gia nhập giới giải trí cũng thật phí, đến lúc đó cho dù hắn có diễn tệ thế nào, tính cách không tốt ra sao, cũng sẽ có không ít fan đu theo, còn viết một siêu thoại cặp cho hắn.
Tư Đồ Thuần vừa nghĩ tới liền rùng mình.
Cô vừa nghĩ tới khuôn mặt mỗi ngày chỉ bày ra một biểu cảm, vậy mà fan cặp lại viết siêu thoại hơn hai ngàn chữ, khai thác từng biểu cảm, cảm xúc của Tân Tử, những thứ này Tư Đồ Thuần vừa nghĩ tới liền cảm thấy có chút khó tưởng tượng.
Hắn không gia nhập giới giải trí cũng xem như rất có lợi, tự bản thân cứu bản thân một mạng.
Buổi chiều quay thêm ba tiếng, lúc Tư Đồ Thuần với Hoa Thần trở về khách sạn liền chạm mặt Đàm Lôi.
Đàm Lôi nhìn thấy Tư Đồ Thuần thì có chút bất ngờ, nhưng vẫn lịch sự tiến lên chào hỏi.
Cô nhìn thấy tai Đàm Lôi có chút đỏ, cổ cũng đỏ một mảnh, còn tốt bụng lấy trong túi áo ra một tuýp thuốc dị ứng.
- Cho anh, thuốc dị ứng này sài rất tốt đó, chỉ là dị ứng nhẹ bôi ba ngày liền hết.
Tư Đồ Thuần đặt vào tay Đàm Lôi, còn nhẻo miệng cười mà chạy đi mất.
Hiện tại cô đã đói lắm rồi, buổi chiều ở đoàn phim chỉ ăn ba cái bánh bao xem như lót dạ để quay nốt cảnh buổi chiều, nếu không sẽ kéo dài đến chiều ngày mai mới có thể quay lại, năng lượng hôm nay Tư Đồ Thuần vốn dĩ đã gần cạn kiệt rồi, đợi thêm một lúc nữa, nói thêm hai câu, cô sẽ rơi vào trạng thái chết máy, không có đồ ăn Tư Đồ Thuần sẽ ngất tại chỗ luôn đó.
Hoa Thần nhìn thấy Tư Đồ Thuần chạy đi, bản thân cũng gật đầu với Đàm Lôi rồi chạy đi theo.
Hoa Thần với cô lên sân thượng mua hai vé mới vào ăn, rút kinh nghiệm lần trước, lần này Tư Đồ Thuần chỉ lấy món mình thích ăn bỏ vào đ ĩa.
Cô như cơn vũ bão càng quét một lượt, trong đ ĩa xuất hiện một ngọn núi nhỏ mới tìm bàn ngồi xuống, bởi vì còn sớm nên ở đây rất ít người, bàn trống cũng rất nhiều.
Tư Đồ Thuần chọn chỗ ngồi gần chỗ lấy nước, để tiện đi lại mà ngồi xuống.
Cô vừa ăn miếng thịt đầu tiên, như cảm nhận có người nhìn mình liền nheo mắt nhìn tới.
Bàn đối diện bọn họ có hai người phụ nữ, một người mái tóc màu vàng trắng, nhìn qua lại có nét giống người phương Tây, hai người nhìn nhau gần năm giây người kia là người đầu tiên thu hồi tầm mắt.
Tư Đồ Thuần bỏ thịt vào miệng mà nhai.
Không nhìn nữa?
Không phải đang đọ mắt à?
Ai chớp mắt trước chính là thua, không phải đang chơi trò này sao?
Hoa Thần đem thức ăn tới thấy Tư Đồ Thuần nhìn qua bàn khác liền nhìn theo.
Hoa Thần:" Em nhìn cái gì? Thức ăn trong đ ĩa không đủ? Hay không giống nhau?"
Tư Đồ Thuần nghe hỏi mới thu hồi ánh mắt:" Em đang chơi đọ mắt với người lạ.
"
Hoa Thần:" Em năm nay bao nhiêu rồi? Còn ấu trĩ như vậy, chị nói cho em biết, chị chơi đọ mắt cũng rất đỉnh, người chị thua chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"
Tư Đồ Thuần hừ một tiếng:" Chúng ta chơi đọ mắt đi, chị thắng em sẽ cho chị hai cái chân gà, chị thua phải lấy nước cho em.
"
Cô chỉ chỉ ly nước đang đặt trên bàn gần đó.
Hoa Thần