Xe này hắn đã mua một năm rồi, bảo hiểm xe vẫn còn cho dù có va chạm thế nào đi nữa, chỉ cần mui vẫn còn, cánh cửa không bị mất chỉ cần lái xe tới hãng sẽ được bảo hiểm xe trả hoàn toàn, còn nếu cửa xe mất, mui cũng bị ủi cho trống không, thì chỉ có thể chấp nhận đem con xe này vào bãi phế liệu mà thôi.
Hiện tại hãng này vẫn chưa bán phụ kiện rời để thay.
Cho dù có phụ kiện rời để thay giá cũng đã bằng phân nữa một chiếc xe.
Tư Đồ Thuần lái xe đến bệnh viện, đổ xe ở một góc mới mang mũ, đeo khẩu trang mới xuống lấy từ cốp xe ra một chiếc xe lăn, di chuyển tới cửa ghế phụ dìu Tân Tử xuống.
Tân Tử nói nhẹ cũng không nhẹ mà nói nặng cũng rất nặng, lúc dìu xuống thì còn nhẹ hơn lúc dìu lên nhiều lắm.
Tư Đồ Thuần đỡ hắn xuống được xe lăn trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, nhưng bởi vì cô mang mũ nên không nhìn thấy.
Nhưng Tân Tử lại nghe tiếng thở gấp của Tư Đồ Thuần như phả vào bên tai, tai hắn hơi ửng đỏ.
Bởi vì là bệnh viện tư nên rất ít người ra vào, giá làm kiểm tra đơn giản trong đây cũng không rẻ những nông hộ bình thường tất nhiên không trả nổi, bệnh viện này lấy giá cao như vậy đều có nguyên do, thiết bị trong đây đều là nhập từ Pháp về, bệnh viện công chắc chắn sẽ không có, dùng tiền mua biện pháp tốt nhất để khám bệnh, đồng thời cũng dùng tiền mua sự riêng tư nên mới đắt hơn những chỗ khác.
Thông tin bảo mật đều được giữ kín, mỗi hồ sơ bệnh án đều được đặt dưới một phòng ở tầng hầm, ngoại trừ bác sĩ trưởng, những y tá cũng không thể tuỳ tiện vào, lúc vào sẽ xác nhận khuôn mặt, nếu có bất trắc gì người trong bệnh viện sẽ kiểm tra lại ai là người đi vào, đem hồ sơ nào đi ra.
Như vậy vừa đảm bảo an toàn tính bảo mật cho bệnh nhân còn có thể đảm bảo uy tín của bệnh viện.
Tư Đồ Thuần đẩy Tân Tử đến quầy đăng ký.
Y tá vừa nhìn thấy Tân Tử liền niềm nở mà không để ý đến Tư Đồ Thuần, còn tiến lên hất mạnh vai cô một cái.
- Bác sĩ Đào đã dặn khi nào ngài đến thì đến thẳng phòng kiểm tra, không cần đến quầy đăng ký.
Tư Đồ Thuần loạng choạng lui về sau mấy bước, nhưng cô rất nhanh liền lấy lại thăng bằng mà chụp lấy tay y tá muốn đẩy Tân Tử đi.
Tân Tử:" Buông tay.
"
Giọng nói của hắn không mang theo cảm xúc gì, nghe qua chỉ là một câu bình thường nhưng người khác lại cảm thấy uy lực trong lời nói của hắn.
Ở đây không có nhiều bệnh nhân, nhưng y tá đi qua lại không ít, bọn họ đã sớm chú ý tới hành động bên này, nghe Tân Tử lên tiếng liền có người muốn lấy dưa ra vừa ăn vừa xem, nhưng tiếc là hôm nay bọn họ không mua dưa.
Y tá nghe lời này còn tưởng nới với Tư Đồ Thuần, mặt còn hất lên tận trời.
Tư Đồ Thuần không nói lời nào, mím môi thành một đường thẳng mà buông tay.
Tân Tử cau chặt mày:" Chiếc xe lăn này tôi đặt thiết kế riêng của Ang Lê, một chiếc 14,4 triệu đô, làm bẩn một vết cô liền tìm một chiếc giống vậy mà mang đến đây cho tôi.
"
Y tá nghe lời này liền bối rối mà rút tay lại, còn dùng đồng phục của bệnh viện đang mặc chùi lên tay nắm chỗ bản thân đặt tay lên lúc nãy.
Tân Tử:" Tay bẩn như vậy chạm vào xe của tôi, cô không ngăn lại?"
Tư Đồ Thuần nhìn xung quanh thấy không có phóng viên