Thím Trần lần nữa lớn giọng trả lời:" Không phải đâu phu nhân, giọng tôi mấy hôm nay không được tốt, nói nhỏ chỉ sợ phu nhân không nghe thấy.
"
Giọng như vậy thật sự không được tốt? Lúc nói chuyện đã vang đến từng ngõ ngách trong nhà rồi.
Nếu khoẻ chỉ sợ cách đây 3km vẫn còn nghe thấy luôn đó.
Lời này của thím Trần vừa dứt trên lầu liền vang lên tiếng lạch cạch nối dài theo một tiếng đùng đùng rất lớn, Tư Đồ Thuần đem đồ trong tay đặt lên sô pha, vali cũng để một góc không nói lời nào chạy thẳng một mạch lên lầu.
Thím Trần thấp thổm mà chạy theo phía sau.
Bà chỉ giúp được bao nhiêu đây thôi.
Thím Trần đã có tuổi, không nhanh nhẹn bằng Tư Đồ Thuần, lúc bà định hình lại được đã thấy cô chạy lên lầu rồi, thím Trần chỉ có thể chạy theo sau.
Căn bản không kịp ngăn lại.
Cửa phòng Tân Tử chỉ khép hờ lại, Tư Đồ Thuần thuận thế đẩy vào.
Bên trong phòng là một mảnh lộn xộn, nếu không phải giấy trắng bay lung tung thì là những giấy được vo lại thành một cục tròn mà quăng khắp phòng, bút chì hay bút máy đều rơi rớt ra sàn.
Tân Tử nằm phía dưới sàn nhà được A Trụ đỡ dậy.
Tư Đồ Thuần nhìn khung cảnh này liền chạy thẳng tới chỗ Tân Tử.
Chỉ hận bản thân là con gái, nếu không cô nhất định muốn hắn c ởi quần áo ra để bản thân Tư Đồ Thuần nhìn một chút, xem có bị thương hay không.
A Trụ:" Ông chủ muốn tập đi, lại vấp phải chân mình mà ngã.
"
Tân Tử liếc nhìn A Trụ.
Lý do như vậy có thể khiến người khác tin sao?
Kẻ ngốc mới tin.
Tư Đồ Thuần nghe lời này của A Trụ, nghi ngờ cũng không nghi ngờ mà lo lắng phủi những chỗ quần áo do bị ngã cho nhăn nhúm.
- Chú muốn tập trị liệu cũng phải có bác sĩ đến, không thể tự tiện đứng dậy đi lại.
Kẻ ngốc chính là Tư Đồ Thuần.
Tân Tử mím môi gật đầu.
Lúc nãy thím Trần hô hai tiếng phu nhân bọn họ tập trung thảo luận nên không nghe thấy, câu lúc sau thím Trần nói bọn họ mới nghe thấy.
Tân Tử đứng dậy quá đột ngột ghế phía sau ngã xuống sàn nhà tạo ra một tiếng động lớn, lúc hắn nghe tiếng lạch bạch của dép ma sát với sàn nhà từ bên ngoài truyền vào liền giả vờ té ngã mà nằm ra sàn để A Trụ dìu mình vào xe lăn.
Như vậy dễ giải thích hơn nhiều.
A Trụ ở lại thêm một lúc liền rút lui.
Thím Trần thấy chuyện không bị bại lộ cũng rời đi.
Tư Đồ Thuần nhìn phòng của Tân Tử như có một cơn bão quét qua liền thở dài, cô ngồi trên giường của Tân Tử, hai chân để phía dưới mà đung đưa.
- Chú cảm thấy chỗ nào không ổn cứ nói tôi, tôi sẽ đưa chú đi bệnh viện.
Tân Tử không nói gì, với tay lấy một chiếc hộp bằng nhung xanh bên cạnh đèn ngủ, đưa tới trước mặt Tư Đồ Thuần.
- Là trang sức mới của Tân thị, lần này tôi muốn mời cô làm đại sứ cho công ty của tôi.
Tư Đồ Thuần đưa tay nhận lấy, liền mở ra xem.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương xanh hình giọt nước, ánh đèn chiếu vào mặt nhẫn liền trở nên sáng bóng, lại phản chiếu ánh sáng.
Tư Đồ Thuần nuốt một ngụm nước bọt.
- Chú đừng giỡn nữa, Tân thị là công ty thế nào chứ? Trước giờ không phải người mẫu hay diễn viên nổi tiếng trong nước lẫn ngoài nước làm đại sứ, thì chính là ảnh đế làm đại sứ, tôi chỉ là một diễn viên chưa có tên tuổi, còn có thanh danh không tốt.
Tư Đồ Thuần không phải người tốt mà đi nghĩ cho Tân Tử, nhưng cô lại thấy hắn chính là người tốt.
Gián tiếp giúp Tư Đồ Thuần thoát khỏi Tư gia, thời gian Tư Đồ Thuần ở đây hắn cũng chưa từng làm khó dễ với cô, còn đưa thẻ cho Tư Đồ Thuần dùng mà không sợ cô ôm tiền chạy mất, nếu không có Tân Tử chỉ sợ cuộc đời kiếp này của cô so với kiếp trước chẳng khác nhau là mấy.
Thuê một căn chung cư