Tim Tân Tử như bị ai sơ ý đâm một dao vào, vừa đau lại vừa nhói.
Tư Đồ Thuần ngiêng người nắm lấy vai Tân Tử, ép hắn vào nhìn vào mình.
Nhưng thật ra là ép bản thân nhìn vào hắn.
- Em thích chú, em không biết bản thân sống đến năm bao nhiêu tuổi, nhưng nếu em không sống thọ, nếu có kiếp sau, em vẫn muốn một lần nữa làm vợ của chú.
Lời này nghe qua như lời những đứa con trai hay hứa hẹn qua loa khi thời niên thiếu nhưng bây giờ lại thay đổi vai vế, nghe qua như tiện miệng nói suông, nhưng khi Tân Tử nghe qua có chút an tâm lại có chút bất an, cảm giác cứ đối nghịch lẫn nhau.
Tân Tử hơi khom người, Tư Đồ Thuần chỉ cảm thấy môi mình bị thứ gì ấm nóng đè lên, mắt bị che kín, cho dù có mở mắt cũng chỉ thấy một mảnh tối đen, Tư Đồ Thuần chớp chớp mắt.
Lông mi của cô cọ vào lòng bàn tay hắn, tim hắn hơi run lên.
Tân Tử trước giờ chưa từng hôn qua người phụ nữ nào, nhưng chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy, lúc nhận ra bản thân yêu thích Tư Đồ Thuần, hắn đã tham khảo qua tài liệu, sách, hay những cảnh quay hôn nhau trên mạng không ít, chính là chờ đến ngày hôm nay.
Tuy động tác hôn của Tân Tử vụng về nhưng Tư Đồ Thuần cũng không khá hơn là bao, môi chạm môi, hai người còn vô tình để răng chạm vào nhau.
Tư Đồ Thuần đột nhiên lui ra sau, hai má có chút ửng đỏ, hơi thở gấp gáp, mà đứng bật dậy chạy về phòng.
Một lúc sau mới lật đật chạy ra lại bên ngoài phòng khách, đưa bàn tay trống rỗng tới trước mặt Tân Tử.
- Chẳng phải chú là người nên đeo cho em sao?
Tân Tử lấy bên trong hộp nhung đỏ ra một chiếc nhẫn kim cương trắng, bởi vì bị ánh đèn chiếu vào càng làm nó trở nên lung linh, Tư Đồ Thuần nhìn ngón áp út trống rỗng được đeo một chiếc nhẫn kim cương liền vui vẻ mà nhẻo miệng cười, nhưng nghĩ tới thứ gì liền thu hồi lại nụ cười.
Tư Đồ Thuần:" Còn chuyện người phụ nữ kia…"
Cô cố ý không nói hết.
Tân Tử như hiểu ý mà hôn nhẹ lên ngón áp út của Tư Đồ Thuần, đáp:" Chuyện này tôi sẽ xử lí, em muốn công khai chuyện chúng ta, tôi liền công khai, em không muốn tôi liền không công khai, đều nghe theo ý em.
"
Tư Đồ Thuần mím môi không lên tiếng, chỉ gật đàu nhẹ một cái.
Tân Tử hiện tại cũng không kiên dè đưa tay ôm eo Tư Đồ Thuần:" Em không còn giận tôi nữa, chẳng phải bây giờ nên bù đắp lại cho tôi sao?"
Tư Đồ Thuần hơi khom người xuống nhìn hắn:" Bù đắp?"
Tân Tử bày ra bộ dáng như con chó cỡ to, tuổi thân đến mức tai không dựng đuôi cũng không vẫy, nói:" Tôi muốn ăn thịt, cả ngày hôm nay đều ăn rau, không rau thì chính là đồ chay.
"
Tư Đồ Thuần:" Chú đã có tuổi rồi, không thể ăn quá nhiều thịt, như vậy không tốt, nên em mới dành cả ngày hôm nay để bổ sung chất sơ cho chú.
"
Tân Tử bị gọi là người có tuổi, tuy có phản bác nhưng lại giống thừa nhận hơn:" Người ta nói con người khi có tình yêu, tình nào cũng như tình tuổi niên thiếu chẳng phải sao? Bây giờ tôi có em thì chính là tôi của thời niên thiếu, không phải người có tuổi.
"
Tư Đồ Thuần cũng có thấy có chút lỗi với Tân Tử, nhưng buổi trưa hắn đi làm, cô ở nhà đã bỏ hết thịt vào bụng mình rồi, bây giờ chỉ sợ thịt để nấu một bát mì cũng không có.
Tư Đồ Thuần ngồi xuống bên cạnh hắn, tay đặt lên tay hắn:" Bây giờ đã gần mười một giờ rồi, chúng ta đi ngủ đi, ngày mai em làm mì thịt cho chú, còn có bánh trứng, chân gà nướng, buổi tối ăn đêm sẽ bị đau dạ dày.
"
Tân Tử không lên tiếng mà nhìn Tư Đồ Thuần.
Cô như chột dạ mà dựa vào lòng hắn, như giấu đi nét chột dạ trên mặt.
Cô thấy Tân Tử không lên tiếng còn dùng đầu cọ cọ vào ngực hắn mấy cái, nói:" Em muốn giúp chú, còn mua không ít đồ chơi gửi đến công ty để mọi người tin chú có con, phỏng chừng ngay mai sẽ gửi đến, đã thanh toán rồi, không thể trả hàng đâu chú.
"
Tân Tử nhướng mày:" Muốn giúp tôi?"
Tư Đồ Thuần gật đầu.
Tân Tử nhướng mày:" Là mấy món đồ chơi hôm trước em thấy quảng cáo trên tv?"
Tư Đồ Thuần ngồi bật dậy, bộ dáng kinh ngạc nhìn hắn:" Sao chú biết?"
Tân Tử:" Em căn bản không giúp tôi mà là muốn giúp chính mình, chỉ lấy việc giúp tôi để làm lá chắn.
"
Đúng là hai hôm trước, Tư Đồ Thuần vô tình thấy những món này trên tv quảng cáo, còn thấy chơi rất vui còn năn nỉ Tân Tử cả một buổi sáng, nhưng hắn chỉ mua một món cho cô.
Còn nói Tư Đồ Thuần đã lớn rồi, mua về chơi rất nhanh chán, nên hắn chỉ mua một món.
Nhưng thật ra Tân Tử cảm thấy lúc có đồ chơi mới, bản thân như bị Tư Đồ Thuần bỏ rơi, mỗi ngày nếu không chơi đồ chơi này sẽ chơi thứ khác, không chơi ở sân sau thì là ở đình viện, căn bản không quan tâ m đến hắn.
Tư Đồ Thuần nghe câu này có chút chột dạ nhưng lại vỗ ngực đảm bảo:" Đồ chơi con nít như vậy, em mới không thèm, em là đang giúp chú thật mà đừng nghi oan lòng tốt người phụ nữ của chú.
"
Tân Tử nghe từ người phụ nữ của hắn, những việc muốn nói đều không nói ra ngoài được, còn bế xốc ngang Tư Đồ Thuần lên mà đi về phòng.
Tư Đồ