Editor: Hàn Tử Quân
Không ai hiểu hơn so với Đường Thi, một người muốn có điểm dựa vào là một chuyện gian nan dường nào.
Chính là bởi vì cô vẫn luôn biết, không ai có thể trở thành chỗ để cô dựa vào, cho nên cô mới có thể dựa vào chính mình trong mọi chuyện, rất nhiều người nói trên thế giới này cha mẹ là người đối xử với bạn tốt nhất.
Thế nhưng bởi vì cô bị bệnh tim bẩm sinh, vừa ra đời đã bị cha mẹ vứt bỏ, ai sẽ đối tốt với cô khi mà ngay cả cha mẹ đều đã từ bỏ cô, cô chỉ có thể tự đối xử tốt với mình, càng ngày càng tốt hơn.
Cho nên, sao cô còn phải chịu những uất ức này, cô càng không thể để nguyên chủ chịu những lời đồn đãi này, cô chiếm thân thể của cô ấy, thì cô nên sống thật tốt mới xứng đáng với nguyên chủ.
Hít một hơi thật sâu, Đường Thi nhìn mặt trời ở phương đông, chậm rãi nở một nụ cười, có một số việc nên đưa vào danh sách những việc quan trọng.
Không gây phiền phức thêm cho người khác, vốn chính là nguyên tắc của cô.
Trịnh Tiểu Hi nhìn Đường Thi nở một nụ cười dưới ánh mặt trời, trong mắt tràn đầy kinh diễm, lấy lại tinh thần mới giật mình, vội vàng lôi kéo Đường Thi hỏi: "Đường Đường, dù thế nào cậu cũng không thể làm việc ngốc gì, cậu còn có người bạn tốt như tớ mà.
"
Đường Thi lắc đầu: "Không sao, chỉ là trông thấy mặt trời mọc đẹp mắt nên mới không nhịn được muốn cười.
"
Trịnh Tiểu Hi vẫn không yên lòng: "Đường Đường, cậu đừng dọa tớ, người khác lắm mồm, thế nhưng tớ dám cam đoan, người Đoạn gia, còn có Đoạn Thích đều không phải là người lắm mồm, nhất là Đoạn Thích, anh ấy mới khinh thường nói những lời này.
"
Đường Thi sững sờ cười nói: "Đúng vậy Đoạn Thích sẽ không quản những chuyện nhỏ nhặt này, sao anh ấy có thể đi khắp nơi nói vậy chứ.
"
Với sự kiêu ngạo của Đoạn Thích, Đường Thi cũng không tin Đoạn Thích thật sự sẽ hiên ngang nói những lời này ra bên ngoài, Đường Thi cũng không tin những lời mà Tô Tiếu cố ý nói kia, chỉ là vẫn là không nhịn được đau lòng, không phải vì cô mà là vì nguyên chủ.
Mỗi người đều có vết sẹo của mình, nguyên chủ làm sao lại muốn tới Đoạn gia ăn nhờ ở đậu, chỉ là tình huống không cho phép, nếu người Đường gia mạnh khỏe, nguyên chủ có thể rơi vào kết cục như trong tiểu thuyết sao.
Sẽ không, cô ấy sẽ được người Đường gia nâng ở lòng bàn tay như công chúa.
Nguyên chủ từ nhỏ đã quen được nuông chiều, đi vào đại viện này, trở nên hoàn toàn thay đổi, trách được ai đâu.
Chỉ là tất cả đều không có nếu như, chính Đường Thi cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, như vậy quá mất tự do.
Trịnh Tiểu Hi hung hăng gật đầu: "Đường Đường cậu biết thì tốt rồi, nói không chừng chính Đoạn Thích cũng không biết chuyện này, nói không chừng anh ấy mà biết thì sẽ đến nói rõ với cậu.
"
Đường Thi nghiêm túc gật đầu, nhưng lại không ôm hi vọng gì.
Chỉ là không đợi Đường Thi trở lại phòng học, trên đường đã gặp được Đoạn Thích.
Trịnh Tiểu Hi đang cầm thùng rác đi, nháy mắt mấy cái với Đường Thi, rồi không nói hai lời chạy nhanh như chớp về phòng học, Đường Thi dở khóc dở cười, cũng đứng tại chỗ nhìn về phía Đoạn Thích.
"Đường Thi.
" Đoạn Thích híp híp mắt, cẩn thận đánh giá vẻ mặt Đường Thi một chút nhưng lại không nhìn ra cái gì, trong lòng có loại cảm giác phức tạp khó tả.
"Tìm em có việc à?" Đây là lần đầu tiên Đoạn Thích gọi tên cô, Đường Thi chỉ ngẩn người một chút rồi lập tức mỉm cười hỏi.
"Tôi chưa từng nói những lời kia.
" Đường Thi không có biểu hiện gì, khiến Đoạn Thích tâm tình phiền não, thốt ra.
Chẳng biết tại sao, vậy mà cô lại nhìn thấy sự uất ức trong cặp mắt đào hoa kia, Đường Thi cười thầm mình nhìn lầm, gật đầu: "Ừm, anh yên tâm, em tin anh, anh không nhàm chán như vậy.
"
Đoạn Thích há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, nên yên tâm cái gì.
"Sắp vào học rồi, em về lớp trước.
"
Không nhìn những ánh mắt bí ẩn tự cho là giấu rất tốt kia, Đường Thi trở lại chỗ ngồi như thường, lấy sách anh ngữ ra đọc.
Vưu Lỵ sẽ kiểm tra bài đọc sớm, tất cả mọi người liền không rảnh bận tâm bát quái, tiếng đọc sách ban hai cao nhất càng vang dội hơn.
Tiết đầu tiên là tiết của chủ nhiệm lớp, Vưu Lỵ ôm giáo án vào, trên mặt có nụ cười thản nhiên: "Hôm nay có tin tức muốn tuyên bố, trong thành phố có cuộc thi Anh ngữ, thắng thì có thể tham gia cuộc thi Anh ngữ cấp ba cả nước, đến lúc đó, không chỉ đại biểu cho cao trung Thanh Dương, còn đại biểu cho thủ đô Bắc Kinh của chúng ta.
"
"Các em cố gắng suy nghĩ, muốn tham gia thì đến chỗ của tôi lấy phiếu báo danh, đầu tiên nói trước, cũng phải trải qua tuyển chọn trong trường học, tỉ lệ rất nhỏ, cuộc thi Anh ngữ lần này không chỉ có thi viết, mà còn phải diễn thuyết trước toàn trường, sau đó tham gia cuộc thi cả nước rồi mới nổi danh, mới cộng thêm điểm thi đại học.
"
"Ồ.
" Ban hai không còn yên tĩnh như vừa rồi, tất cả mọi người đều nói chuyện biểu đạt sự hưng phấn của mình.
"Đường Thi, sau khi tan học, em lập danh sách, sau đó đến phòng làm việc của cô lấy phiếu báo danh.
" Vưu Lỵ để học sinh thảo luận một lúc rồi hô ngừng.
"Vâng, cô.
" Đường Thi gật đầu.
Hôm qua vì muốn chọn ra người đại biểu cho ban hai nên Vưu Lỵ cố ý khảo sát khẩu ngữ của cả lớp, cuối cùng chọn Đường Thi, học sinh ban hai cao nhất đều không có dị nghị gì, kém hơn người ta thì còn định so cái đầu á.
"Tiếp theo chúng ta vào nội dung bài học hôm nay.
"
Vẻ mặt Đường Thi vô cùng nghiêm túc nghe Vưu Lỵ giảng bài, nhưng trên thực tế thì phần lớn suy nghĩ của cô đều đang tự hỏi mình bây giờ nên làm cái gì mới là có lợi nhất.
Những ánh mắt khác thường của những người kia, cũng không thể làm cho Đường Thi có cảm giác gì, trên đời có hàng ngàn hàng vạn người, có duyên nên mới cùng ngồi trong một lớp, sau này có thể gặp lại nhau hay không lại là một chuyện khác.
Hơn nữa những người này đều không có chính kiến của mình, chỉ là bảo sao hay vậy, nghe theo đám đông, càng không đáng để Đường Thi tốn tế bào não đi đối phó.
Đường Thi biết, hiện tại đột nhiên cô nói muốn nhảy lớp, lại còn nhảy đến lớp mười hai thì độ khó rất lớn, không nói đến trường học, chính là Đoạn gia cũng sẽ không đồng ý, cho nên cô nhất định phải xuất thực lực của mình ra.
Mà cuộc thi Anh ngữ lần này chính bước đầu tiên của cô.
Dính đến vấn đề thi đại học, những người này đều mặc kệ trên người Đường Thi có lời đồn đại nói nhảm gì, đều hò hét ầm ĩ đi đến chỗ của Đường Thi, tranh nhau báo danh.
Đường Thi có chút đau đầu, những người này tùy tiện báo ra một cái tên để cô viết, viết thế nào chứ.
"Ngừng.
" Đường Thi hô một tiếng, tất cả mọi người vô thức dừng động tác lại, nhìn Đường Thi.
Đẩy đám người ra, Đường Thi đi đến trên bục giảng, nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ nói: "Lát nữa là sang tiết khác rồi, mọi người trở lại chỗ ngồi của mình, xét thấy quá nhiều người báo danh, nên mình hỏi ngay ở chỗ này, có ai không muốn báo danh, thì dơ tay, mình sẽ nhớ tên những người đó.
"
Đám người nghĩ một chút rồi yên lặng ngồi về vị trí, nghĩ đến hành động vừa rồi của bọn họ nên cũng không dám nhìn Đường Thi.
Biện pháp này của Đường Thi rất tốt, rất nhanh, trong lớp có mấy cánh tay lưa thưa giơ lên, Đường Thi gạch chéo từng cái tên trên danh sách, lại nhìn lướt qua: "Ngoại trừ mấy bạn học Lý Hải, còn có ai không báo danh