Editor: Hàn Tử Quân
Đoạn Thích vùng vẫy trong lòng một lúc rồi không chút do dự đưa tay cầm lấy bức thư, chờ thật sự cầm trong tay, anh vẫn có chút không thể tin: "Đầu tiên nói trước, đây chính là chính cô cho tôi nhìn đấy.
"
"Đương nhiên.
" Đường Thi gật đầu.
Ánh mắt Đoạn Thích có chút sâu xa, Đường Thi kịp phản ứng cười: "Đây cũng không phải là thư tình đâu, không phải là người khác viết cho em, cũng không phải em viết thư tình cho anh.
"
Em viết thư tình cho anh.
Mặt Đoạn Thích đỏ hồng, nhưng nhớ tới lời nói trước đó của Đường Thi thì tỉnh táo lại trong nháy mắt, nhiệt độ trên mặt giảm xuống, giả bộ nhìn thư, phong thư màu vàng nhạt rất bình thường, trên đó viết "ban biên tập Lý Tồn Hải của tạp chí Người Trinh Thám".
Ôm nghi vấn, mở bức thư ra, sau khi xem xong, ánh mắt Đoạn Thích nhìn Đường Thi có chút cổ quái: "Cô viết tiểu thuyết? Muốn trở thành tác giả được ký hợp đồng.
"
Đường Thi: "Đúng.
"
"Vì sao nói cho tôi biết?" Đoạn Thích hỏi ra lời, ngón tay nắm chặt bức thư, trong lòng có chút khẩn trương, ngay cả xưng hô bình thường mà bản thân hay dùng cũng quên.
"Sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, dù sao trên đường về nhà chúng ta lại không biết nói gì, cùng không có lời nào để nói, còn không bằng để anh xem.
" Đường Thi có nghĩ như vậy nên giọng điệu nói chuyện với vẻ mặt đều đặc biệt chân thành.
Đoạn Thích trừng mắt nhìn Đường Thi, cái gì gọi là không có cái gì để nói, rõ ràng là gia hỏa này không muốn nói chuyện mà.
Không thể tức giận không thể tức giận, mình rất bao dung độ lượng.
"Nói như vậy, tôi là người đầu tiên biết chuyện này.
"
"Không phải, Tiểu Hi vừa mới biết lúc nãy.
"
Đoạn Thích nghĩ đến cái gì, cặp mắt đào hoa lại xuất hiện ý cười đắc ý: "Cô muốn tôi đứng về phía cô?"
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Thi, hai tay Đoạn Thích ôm ngực, tiếp tục nói: "Cô nhảy đến lớp mười hai, chắc chắn áp lực học tập sẽ trở nên càng lớn hơn, hiện tại cô viết tiểu thuyết, còn muốn trở thành tác giả được kí kết, còn không biết ông bà có thể đồng ý hay không?"
Bị nhìn thấu suy nghĩ, Đường Thi cũng không giận, Đoạn Thích cũng không ngốc, mà ngược lại anh rất thông minh, chỉ trong nháy mắt đã có thể suy nghĩ đến điểm này.
Đường Thi cười bình tĩnh, ngược lại khiến Đoạn Thích đang dương dương đắc ý không vui vẻ nổi: "Cô thật sự dám chắc, tôi sẽ đứng về phía cô sao?"
"Đoạn Thích, anh sẽ đứng về phía em.
" Đường Thi gật đầu.
Đoạn Thích: "Tôi sẽ không.
"
Đường Thi: "! "
"Không phải cô rất biết nịnh nọt người khác sao? Cô nịnh nọt tôi, nói không chừng, tôi vui vẻ thì sẽ đồng ý đấy.
"
Trở lại Đoạn gia, Đường Thi mới biết được, công lực dỗ dành người ta của mình thật sự rất bình thường.
"Sao các cháu lại giận dỗi rồi?" Bà Đoạn kỳ quái nhìn hai người.
Đường Thi cười nói: "Không có gì đâu, bà Đoạn.
"
"Không có thì tốt, Đường Đường à, bà nói cho cháu nghe, ngày mai anh Duệ của cháu sẽ trở về, nó mà gặp cháu chắc chắn sẽ rất vui vẻ, khi còn bé Duệ Duệ vẫn luôn muốn có em gái, lúc đó Thích Thích còn chưa ra đời, cả ngày Duệ Duệ đều ngóng trông em gái chui ra từ trong bụng thím hai của nó để chơi với nó, kết quả lúc Thích Thích ra đời, Duệ Duệ ghét bỏ không chịu, lúc ấy khuôn mặt nhỏ nhăn lại, thật giống như lão già họm hẹm chọc cười cả nhà chúng ta.
"
"Chẳng qua từ nhỏ Thích Thích đã dính lấy Duệ Duệ, coi như ghét bỏ, Duệ Duệ cũng chỉ có thể tùy ý Thích Thích đi theo như cái đuôi nhỏ, đây này, đây là ảnh cũ mà bà cố ý tìm ra, nhìn xem, đây là ảnh chụp chung của hai anh em bọn nó, đây là.
.
"
Đường Thi tò mò đến xem, thì thấy hai cậu bé đáng yêu một lớn một nhỏ, tay nhỏ của cậu bé nhỏ hơn đang níu lấy một góc áo của cậu bé khác, trong mắt còn mang theo ánh nước, có vẻ rất tủi thân, lập tức, Đường Thi vui vẻ, nhìn về phía Đoạn Thích, lại nhìn ảnh chụp, thời gian thật sự thần kỳ, thế mà cậu bé đáng yêu dính người lúc ấy hiện tại đã trưởng thành là đứa trẻ to xác.
Đoạn Thích bị ánh mắt Đường Thi nhìn mà đứng ngồi không yên, vội hỏi: "Bà, mấy giờ đại ca về đến nhà?"
"Nói là chạng vạng tối.
"
"Vậy anh Cảnh có qua ăn cơm tối không?" Đoạn Thích lại hỏi.
Mỗi lần Đoạn Duệ trở về, Hạ Cảnh đều muốn đến Đoạn gia gặp anh ấy, có khi đúng lúc Hạ Cảnh rảnh rỗi, thậm chí sẽ đi nhà ga đón người.
"Ừm, Duệ Duệ nói, ngày mai A Cảnh tiện đường đi đón nó, cũng không cần chúng ta đi một chuyến.
"
Đường Thi nghe, không khỏi cảm khái, tình cảm giữa hai đại nam thần này thật tốt.
"Đúng rồi, bà Đoạn, cháu có chút chuyện muốn thương lượng với bà.
" Đường Thi do do dự dự, suy nghĩ kỹ một chút, hành vi của cô gần đây có chút khác người.
Nhưng nghĩ đến chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm, hơn nữa coi như cô học xong lớp mười hai thì vẫn là vị thành niên, vẫn như cũ cần người giám hộ ký tên, chỉ là Đường Thi vẫn có chút thấp thỏm.
Vô thức nhìn về phía Đoạn Thích, Đoạn Thích không nhìn Đường Thi, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng tương tự, Đoạn Thích cũng không nói lời nào.
Tỏ thái độ như vậy, chứng tỏ Đoạn Thích không đồng ý, Đường Thi cũng không nói thêm cái gì, chuyên tâm nói cho bà Đoạn nghe.
Nghe xong, bà Đoạn yên lặng rất lâu, nghiêm túc nhìn Đường Thi: "Đường Đường, bà không đồng ý cháu làm như vậy, bây giờ cháu còn nhỏ, đã nhảy lớp đến lớp mười hai, cho dù thành tích của cháu có tốt bao nhiêu thì nhất định cũng sẽ có áp lực, nếu như lại thêm mỗi ngày đều viết bản thảo, thời gian của cháu sẽ rất gấp, như thế chẳng phải là cháu sẽ không được trải nghiệm chuyện vui gì sao?"
"Nếu như cháu chỉ là thi thoảng vui vẻ thì viết, bà sẽ không ngăn cản, nhưng chuyện ký kết này, bà không đề nghị cháu làm việc này bây giờ, bởi vì một khi ký hợp đồng, chuyện viết bản thảo sẽ mạnh mẽ trở thành quy củ, cháu không thể không viết, mỗi tháng đều phải giao bản thảo, bà biết nguyên nhân cháu làm như thế.
"
"Trước đó cháu muốn tự mình nộp học phí, còn muốn đưa tiền sinh hoạt cho bà, những cái này, bà đều có thể tiếp nhận, nhưng chỉ có chuyện này, bà hi vọng cháu cẩn thận suy nghĩ một chút, chờ cháu thi lên đại học lại ký kết cũng không muộn.
"
Đường Thi nhìn bà Đoạn, ánh mắt lảng tránh, từ trong lời nói bà Đoạn, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm rõ ràng của bà.
Đoạn Thích nhìn chằm chằm Đường Thi rất lâu, trong bầu không khí yên tĩnh này đột nhiên lên tiếng nói: "Đừng quên, cô đã báo danh tham gia cuộc thi Anh ngữ cả nước vào học kì sau.
"
Đường Thi quay đầu nhìn Đoạn Thích.
Đoạn Thích lại nói: "Cuộc thi này không đơn giản, mũi nhọn cả nước Anh ngữ đều sẽ tụ tập cùng một chỗ.
"
Nhất thời, Đường Thi không biết nên nói cái gì, nhưng cô cẩn thận suy nghĩ lại, cô viết truyện, phải suy nghĩ tình tiết, phải chau chuốt ngôn từ, có đôi khi, còn phải tra tư liệu, không hề nghi ngờ, những cái này đều phải hao phí một lượng thời gian nhất định của cô.
Nếu như cô viết lại bản thảo lúc trước, thì quả thực có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, nhưng từ lúc cô cầm bút lên viết lại một lần nữa, Đường Thi đã muốn bỏ qua kiếp trước, cho nên tiểu thuyết cô viết đều là suy nghĩ của mình kiếp này.
Đoạn Thích nhắc nhở cô, học sinh ưu tú như mây, mũi nhọn cả nước quá nhiều, làm sao cô có tự tin có thể trở thành người có thành tích tốt nhất, chứ đừng nói đến là học kỳ tiếp theo, cô còn phải tham