"Đường Thi, đề này làm như thế nào vậy?" Tôn Giai nhỏ giọng hỏi.
Đường Thi thò lại gần nhìn đề, trong đầu liền hiện ra đáp án, nhỏ giọng giảng cho Tôn Giai nhưng không nói ra đáp án, sau khi Tôn Giai nghe xong, rất nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, cúi đầu xoát xoát xoát tính đáp án, tiếp tục làm.
Hai mắt Trịnh Tiểu Hi vô thần nhìn ba nữ sinh lớp mười hai trước mặt mình, quáng mắt, được rồi, cô vẫn nên chuyên tâm mà vẽ tranh của mình thôi, lớp mười hai cách cô còn rất xa xôi, không vội không vội.
Đường Thi cũng nhìn thấy bộ dáng hơi muốn trốn tránh của Trịnh Tiểu Hi, nhưng vẫn không nói gì, tới lúc ấy, cho dù Trịnh Tiểu Hi không muốn đối mặt cũng phải đối mặt, hơn nữa trong lòng Trịnh Tiểu Hi tự hiểu, cũng không cần cô nhọc lòng.
Trương Mẫn duỗi người, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng: "Quả nhiên đến thư viện làm bài tập là đúng, mọi người cùng nhau làm, rất nhanh đã xong.
"
Hôm nay là cuối tuần, ngày nghỉ của cao trung Thanh Dương, lớp mười hai cũng không ngoại lệ, sau khi biết Đường Thi sẽ đến thư viện, Trương Mẫn với Tôn Giai lập tức tỏ vẻ muốn cùng nhau đi, các cô cũng không muốn cuối tuần đều ở phòng học làm bài tập, tới thư viện cũng coi như là thay đổi tâm trạng.
Đến nỗi Trịnh Tiểu Hi, xem như con nhỏ của chồng trước, chẳng qua có người trung gian là Đường Thi, nên ba người Trịnh Tiểu Hi Trương Mẫn với Tôn Giai cũng ở chung với nhau rất tốt, dù sao tính cách ba người cũng không phải kiểu ngại ngùng nên cũng hợp nhau.
"Tớ biết có quán ăn nhỏ rất ngon, tớ đưa các cậu đến ăn được không?" Trịnh Tiểu Hi đề nghị.
"Được.
"
Bốn người thu dọn đồ rồi cùng nhau ra khỏi thư viện, đi theo Trịnh Tiểu Hi vào quán ăn nhỏ, thật đúng là quán ăn nhỏ, Đường Thi đánh giá quán này, ngay cả tên cũng không có, rất nhỏ, bàn ghế cũng không nhiều lắm, nhưng mà người lại không ít, liếc mắt một cái làm Đường Thi nhớ tới tuy chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng hoàn hảo.
Quán nhỏ rất sạch sẽ, chủ tiệm là hai vợ chồng già, thoạt nhìn gương mặt hiền từ, vừa thấy Trịnh Tiểu Hi đến liền nhiệt tình tiếp đón.
"Tiểu Hi, bà Ngũ khó có khi mới thấy cháu tới một chuyến, còn mang theo bạn lại đây.
" Người tự xưng là bà Ngũ cười nói: "Ông ngoại cháu không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, chính là vận động còn có chút không tiện, tĩnh dưỡng thêm thì tốt rồi.
" Trịnh Tiểu Hi cười đáp.
"Vậy thì tốt rồi, chờ ông ngoại cháu khỏe lại, nhớ bảo ông ấy lại đây ăn cơm, ta với ông ngũ của cháu đều đã lâu chưa gặp ông ấy.
"
Trịnh Tiểu Hi liên tục gật đầu.
Bà Ngũ nhanh chóng tiếp đón ba cô gái: "Mấy cô bé ngồi hết đi, muốn ăn cái gì cứ việc nói.
"
Ánh mắt Trịnh Tiểu Hi sáng lên, cười hì hì nói: "Bà Ngũ, hôm nay thật sự cháu nói cái gì cũng được?" Tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt Trịnh Tiểu Hi lại nhìn về phía đầu bếp ông Ngũ.
Ông Ngũ gật đầu: "Đúng vậy.
"
"Ông! Cháu muốn ăn món sở trường của ông Ngũ! Làm cho cháu món đó đi, các cậu muốn ăn cái gì?" Trịnh Tiểu Hi có đồ ăn của mình, cũng không quên ba người bạn tốt.
Đường Thi rất tò mò là cái gì làm Trịnh Tiểu Hi hưng phấn như vậy, liền nói: "Tớ cũng giống vậy đi.
"
Trương Mẫn Tôn Giai thấy thế, cũng muốn giống nhau.
Bốn người tìm bàn bốn người ngồi xuống, Trịnh Tiểu Hi mới giới thiệu: "Tay nghề của ông Ngũ rất tốt, canh ngao của ông ấy là món ngon đệ nhất thiên hạ! Bảo đảm các cậu ăn xong còn muốn ăn nữa.
"
"Khi còn nhỏ ông ngoại tớ thường xuyên mang tớ tới nơi này ăn cơm, thường xuyên qua lại, tớ cũng quen với ông Ngũ bà Ngũ hơn, người bình thường tới cũng không thể tùy tiện chọn món, đừng nhìn ông Ngũ dễ nói chuyện, thật ra tính tình ông Ngũ rất cứng rắn.
"
"Không muốn làm thì tuyệt đối không làm, cho dù khách yêu cầu như thế nào, ông Ngũ đều sẽ không để ý tới, thích ăn thì ăn, bà Ngũ cũng dung túng cho ông Ngũ, tuy rằng những người khách yêu cầu không được thề sẽ không đến lần nữa, nhưng không được mấy ngày, bọn họ lại xám xịt trở về.
"
Trịnh Tiểu Hi còn nói rất nhiều chuyện xưa xảy ra ở quán nhỏ này, ba người Đường Thi nghe được mùi bát quái, mãi đến lúc cơm lên, bốn người mới thoáng dừng lại.
Nhìn vào chén canh, trắng đến có chút trong suốt, mùi thơm của canh xâm nhập Sở hữu cảm giác, Đường Thi cảm giác rất thần kỳ, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy canh mê người như vậy, chỉ là mùi hương thôi mà đã khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Trịnh Tiểu Hi không nói gì, lập tức uống canh, sau đó híp mắt hưởng thụ, ba người học bộ dáng Trịnh Tiểu Hi, cũng bưng lên uống, sau đó đồng thời lộ ra biểu cảm giật mình.
Trịnh Tiểu Hi rất đắc ý: "Thế nào? Tớ không lừa các cậu chứ?" Kiêu ngạo cứ như người làm ra chén canh này là mình vậy.
Đường Thi bật cười, nhưng quả thật canh rất ngon.
Chầu cơm này, bốn người cảm thấy ăn vô cùng mỹ mãn, Đường Thi nghĩ, sau này có thể đến đây thử những món khác, không ngờ cái địa phương này hẻo lánh còn cất giấu một quán ăn như vậy.
Ăn một lần, Đường Thi thấy linh cảm tới, cho nên sau khi trở lại thư viện, Đường Thi lập tức viết ý tưởng ra, cho dù trí nhớ của cô rất tốt, nhưng có câu nói nói rất đúng, trí nhớ tốt cũng không bằng được viết ra.
Trịnh Tiểu Hi biết chuyện Đường Thi gửi bản thảo, thấy nhiều không trách, nhưng Trương Mẫn Tôn Giai không biết, chẳng qua thấy bộ dáng Đường Thi chuyên chú như vậy cũng không đi quấy rầy.
Đường Thi buông bút, thấy Trương Mẫn Tôn Giai đều đang nhìn cô, trong mắt là sự tò mò không chút che giấu nào thì cười giải thích, vì thế ánh mắt hai người nhìn Đường Thi yên lặng mà thêm chút sùng bái, ở dưới áp lực lớn như vậy, còn có thể phát triển đam mê của mình, ừm, các cô không làm được.
"Tiểu Hi vẽ thật đẹp.
" Trong tay Trương Mẫn đúng là bức tranh mà Trịnh Tiểu Hi vừa rồi hao phí tinh lực rất lớn để vẽ ra.
Mặt trên chính là cảnh bốn người các cô làm bài tập vừa rồi, Trịnh Tiểu Hi vẽ sinh động như thật, vẽ ra thần thái sống động của mỗi người, làm người ta nhìn mà không muốn dời mắt, Trịnh Tiểu Hi được khích lệ, mặt đầy vui mừng.
"Lại nói tiếp, tớ vốn học múa ba lê, kết quả bởi vì áp lực học tập lớp mười một quá lớn, cho nên lúc ấy bỏ, không được, chờ khi thi vào đại học, tớ muốn tiếp tục học múa, coi như không phải múa ba lê, thì cái khác cũng được.
" Trương Mẫn nghĩ đến chính mình nói.
Đường Thi nhìn dáng người Trương Mẫn với tư thái của cô ấy thì đoán được Trương Mẫn từng học múa, lại không biết là múa ba lê, nghe vậy thì nói: "Nếu cậu thật sự thích múa, nói không chừng sau này có thể coi nó là một công việc.
"
Vẻ mặt Trương Mẫn uể oải: "Tớ vốn muốn thi vào học viện vũ đạo, kết quả ba mẹ tớ đều không đồng ý, bọn họ đều cảm thấy con gái làm giáo viên rất tốt, tớ cũng cảm thấy làm giáo viên quả thật không tồi, bởi vì tớ thích ở chung với trẻ con, nhưng lại không muốn từ bỏ múa ba lê.
"
Đường Thi sửng Sốt, không nghĩ tới cô vừa nói như vậy, liền làm Trương Mẫn nói ra vấn đề công việc tương lai, vừa rồi cô chỉ là đơn thuần nhắc tới, dù sao ở trong mắt Đường Thi chỉ có làm việc mình thích mới có nhiệt huyết lớn nhất, cũng mới có thể tạo ra thành tích lớn nhất.
Nghĩ đến tương lai rất nhiều phụ huynh đều sẽ cho con đi học thêm một môn năng khiếu, Đường Thi vẫn kiến nghị nói: "Có lẽ cậu có thể suy xét làm giáo viên dạy múa ba lê.
"
Thậm chí có thể làm một khu nhà thuộc về chính mình huấn luyện múa ba lê, chẳng qua, Đường Thi không nói câu sau ra, hiện tại nói mấy cái này còn quá sớm.
Trong nháy mắt có tia sáng lướt qua mắt Trương Mẫn, gật gật đầu: "Ừm, tớ sẽ suy nghĩ cân nhắc thật tốt, Đường Thi, cảm ơn cậu.
"
Đường Thi nhẹ nhàng thở ra, chuyện này vẫn nên để Trương Mẫn bàn bạc với người nhà của cô ấy đi, cho dù là bạn bè nhưng cô cũng sẽ không can thiệp vào cuộc đời của các cô ấy.
"Đường Đường, rốt cuộc cậu với Đoạn Thích làm sao vậy?" Trịnh Tiểu Hi vừa nói xong, Trương Mẫn với Tôn Giai đều nhìn về phía Đường Thi, trong mắt có lo lắng cũng có bát quái.
Đối diện với ba cặp mắt sáng chói, Đường Thi đau đầu đỡ trán, nhưng nghĩ tới chính mình còn không nghĩ ra nguyên do, thực sự có chút khổ, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chúng tớ, cứ coi như náo loạn một chút đi.
.
"
"Sao lại náo loạn?" Trịnh Tiểu Hi hỏi.
Đường Thi sờ sờ đuôi tóc, còn đang do dự có nên hỏi ý kiến ba thiếu nữ này không, dù sao quả thật phương thức tư suy của cô không giống với thiếu niên ở tuổi này lắm: "Cái này, nói ra thì có hơi dài.
.
"
"Đường Đường, em với bạn cùng làm bài tập ở đây à?" Kim Khanh cười tủm tỉm xuất hiện ở bên cạnh bàn bốn người.
Đột nhiên Đường Thi thả lỏng, gật đầu cười nói: "Chị Khanh, sao chị lại ở đây?"
Kim Khanh chỉ chỉ mấy thanh niên cách đó không xa: "Chị theo bọn họ cùng tới thư viện kiểm tra số liệu, chị đến bên này để tìm tư liệu nên mới thấy em, Hạ Cảnh cũng ở bên kia, có muốn đi qua hay không?"
Đường Thi nhìn vài người đang chuyên chú bên kia, lắc lắc đầu: "Không được, chị Khanh, chị thay em chào Hạ đại ca một tiếng là được rồi.
"
Kim Khanh có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không nói thêm nữa.
Nhìn Kim Khanh đi xa, Đường Thi vừa cúi đầu thì thấy ánh mắt ba cô gái lóe sáng, Trịnh Tiểu Hi cười tủm tỉm hỏi: "Đường Đường, chị Khanh này tớ chưa thấy lần nào.
"
"Hạ đại ca?" Trương Mẫn càng để ý người này hơn.
Tôn Giai không có một chút phản ứng nào, cô dốt đặc cán mai với những việc kiểu này, nhưng mà cái này cũng không tránh được cô muốn bát quái theo.
"Chị Khanh với Hạ đại ca là bạn học, còn Hạ đại ca coi như là anh trai trong đại viện đi, Tiểu Hi cũng quen biết.
" Còn chuyện của Kim Khanh, Đường Thi không có ý định nhiều lời.
Trịnh Tiểu Hi hưng phấn nói: "Anh Cảnh chính là một soái ca, tớ thích anh Cảnh nhất, ách, cũng không đúng, anh Duệ cũng đối xử với tiểu bối chúng tớ rất tốt, tớ cũng thích nhất.
"
"Anh đề cử em xem quyển này.
"
Đường Thi vừa nghe giọng nói này, liền biết là Hạ Cảnh, theo ngón tay nhìn lại, Đường Thi lấy sách: "Cảm ơn.
"
"Đường Đường, nói cảm ơn chính là khách khí, quyển sách này em sẽ thích.
" Hạ Cảnh vẫn tươi cười ôn hòa như cũ, chưa từng thay đổi.
Đường Thi nhìn vẻ tươi cười kia, đột nhiên nhớ tới chính mình, cô cũng vẫn luôn cười, chỉ là không cười giống Hạ Cảnh, khi còn nhỏ cô chịu ảnh hưởng của bà viện trưởng, muốn cười đối mặt với tất cả mọi thứ, nên cô thường xuyên cười, cho dù có khổ sở hay là đau lòng.
Mà Hạ Cảnh cười, dường như là sinh ra đã có sẵn, nụ cười nhu hòa như gió ấm, làm người ta cảm thấy thoải mái.
"Còn nhớ « đêm khuya » không?" Hạ Cảnh nhìn vẻ mặt cô bé mê mang, đột nhiên hỏi.
Đường Thi hơi kinh ngạc nhìn Hạ Cảnh: ".
.
Chuyện ngắn mà em viết á?"
Hạ Cảnh cười, tiếp tục nói: "Còn nhớ nhân vật nữ chính mà em xây dựng như thế nào không?"
Dường như Hạ Cảnh cũng không cần Đường Thi trả lời, nói: "Dương Phàm có phải quá cố chấp hay không? Không muốn buông tay, lại muốn cùng cùng nhau huỷ diệt.
"
Đường Thi kinh ngạc nhìn Hạ Cảnh, hồi lâu cũng không nói ra lời, cô không rõ.
.
vì sao đột nhiên Hạ Cảnh nói với cô những lời này, là đơn thuần thảo luận về Dương Phàm với cô, hay là còn có ý tứ khác?
Hạ Cảnh vỗ vỗ đầu Đường Thi, cười nói: "Nếu Đường Đường có giải thích mới, hoan nghênh đến thảo luận với anh bất cứ lúc nào, dù sao Dương Phàm cũng là nhân vật do em đắp nặn.
"
Hạ Cảnh vốn dĩ không muốn nói những lời đó, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy cô bé Đường Thi này bị thứ gì trói buộc, cái này có thể nhìn ra được từ cách viết của cô, mà hôm nay hình như cô bé này càng thêm mê mang, đột nhiên nói đến Dương Phàm, làm chính bản thân anh cũng kinh ngạc, chẳng qua Hạ Cảnh vẫn là theo tâm ý mà nói ra.
Hạ Cảnh rời đi, bóng dáng dần dần mơ hồ, Đường Thi cầm quyển sách chậm rãi mở ra, rõ ràng, Dương Phàm có thể có một tương lai tốt đẹp, chỉ cần cô ấy chịu bước ra một bước, không, nửa bước là đủ rồi, nhưng vào đêm khuya kia, cô vẫn không có cách nào buông bỏ xuống.
Cái này làm cho Đường Thi nghĩ tới chính mình, mặc kệ Hạ Cảnh cố ý hay là vô tình, anh đều đã đánh thức cô, cho nên, Đường Thi cô vẫn luôn phải bị cốt truyện của tiểu thuyết này ảnh hưởng, hay là đi đến một tương lai khác của chính mình?
Đương nhiên là cô.
.
Muốn một tương lai không chịu ảnh hưởng bởi Tô Tiếu.
"Đường Đường, anh Cảnh nói gì với cậu vậy? Tớ nhìn hai người nói mà chẳng hiểu gì.
" Trịnh Tiểu Hi tò mò hỏi.
Nhớ tới lời nói của Hạ Cảnh, Đường Thi cười: "Chúng ta thảo luận nữ nhân vật chính Dương Phàm trong « đêm khuya ».
"
"Dương Phàm? Cô ấy à, lại nói tiếp, trong mấy nữ chính của cậu, tớ thích nhất là cô ấy, tuy rằng kết cục của cô ấy không tốt, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc tớ thích cô ấy, có ai có thể giống như cô ấy, đối xử với mối tình đầu một cách chân thật thuần khiết như vậy chứ?"
Trịnh Tiểu Hi cảm khái: "Đúng rồi, tớ vẫn luôn phác họa thật lâu, mấy ngày hôm trước đã phác