Ngày thi đại học càng ngày càng gần, không khí trong lớp càng trở nên khẩn trương, hiện giờ người ban nhất nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây để học tập, không dám thả lỏng chút nào.
Trương Mẫn Tôn Giai đều giảm bớt số lần tìm Đường Thi nói chuyện sau mỗi tiết, niên đại này, học sinh thi đại học rất quan trọng, cái này liên quan đến công việc về sau của bọn họ, hiện tại quốc gia thực hành công tác bao phân phối, từ đại học hoặc từ trung cấp ra thì học sinh không cần lo lắng về công việc, xem như có chỗ yên ổn.
Cho nên Đường Thi cũng không quấy rầy bọn họ, dù sao con đường của mỗi người không giống nhau, cô dự định sau này mình vẫn làm tự do như cũ, hoặc là làm công việc phiên dịch.
Đang nghĩ ngợi thì Đường Thi cảm thấy trong tầm tay mình có thêm thứ gì, có chút ngứa, nghi hoặc quay đầu thì thấy, Đoạn Thích đã ngủ sang đến bên này của cô!
Đường Thi nhìn chằm chằm Đoạn Thích một hồi lâu, phát hiện Đoạn Thích thật đúng là ngủ rồi, cũng không phải giả bộ ngủ, bởi vì hô hấp Đoạn Thích rất sâu mà mắt thường có thể thấy, hoàn toàn giống ngủ rồi.
Nhìn hầu hết bạn học trong lớp đang vùi đầu học tập ở phía trước, lại nhìn Đoạn Thích đang quang minh chính đại ngủ, Đường Thi nghĩ, có lẽ sinh hoạt của Đoạn Thích quá nhàm chán, đầu óc anh thông minh, quả thật cần phải tìm chút việc khó khăn để làm.
Nhưng niên đại hiện tại vẫn còn lạc hậu, lại không có cái gì chơi, máy chơi game không tính, có lẽ nếu có máy tính thì Đoạn Thích sẽ không rảnh quấn lấy cô cả ngày, chứ cứ thế này chẳng lẽ thật sự muốn dùng toàn bộ thời gian để nhìn chằm chằm cô?
Nghĩ đến khả năng này, Đường Thi rùng mình một cái, đừng nha.
Muốn mua một cái máy tính ở trong nước rất khó, nhưng Đoạn gia có người ở nước ngoài, mua một máy tính trở về, hẳn rất đơn giản, mà Đoạn Thích không đi phát triển sự nghiệp về máy tính một chút, thật sự quá lãng phí.
Đường Thi tuyệt đối sẽ không nói, cô nhớ những phương thức liên hệ là điện thoại di động máy tính đó! Khụ khụ, tuy rằng quả thực gõ chữ trên máy tính rất tiện.
"Gần đây anh hay chơi trò gì?" Đường Thi quyết định dẫn đề tài từ sản phẩm điện tử là máy chơi game.
Đoạn Thích kinh ngạc nhìn Đường Thi, rõ ràng vấn đề hôm nay của Đường Thi làm anh kinh ngạc.
"Em chỉ hỏi một chút thôi.
" Đường Thi mất tự nhiên sờ sờ tóc.
Đột nhiên tâm trạng trở nên thật ấm áp, Đoạn Thích cong khóe môi: "Quan tâm tiểu gia như vậy?" Không tồi, có tiến bộ, chiêu da mặt dày này quả nhiên có ích, Đoạn Thích nghĩ, anh hẳn nên gọi điện hỏi Steven nhiều một chút, dù sao gia hỏa này có kinh nghiệm quá phong phú.
"Tiểu gia dạy em chơi game.
"
Vì thế, một lúc sau Đường Thi đã bị Đoạn Thích kéo đến thư phòng, trải qua Đoạn Thích dũng cảm đấu tranh, ông Đoạn cũng lui một bước, nên máy chơi game được đưa tới thư phòng.
Ngây ngốc nhìn trò chơi quyền anh, Đường Thi ám chọc chọc mà tưởng, tuy rằng kiếp trước cô không chơi trò chơi, nhưng poster tuyên truyền phố lớn ngõ nhỏ cô từng xem qua, ừm, rất ổn, còn giá trị nhan sắc nhân vật của trò chơi hiện tại quả thật cần đề cao, cô không thưởng thức nổi mấy kẻ cơ bắp này.
.
Đường Thi che mặt, quả thực không thể tin được, cô bị hạ gục trong nháy mắt! Ngón tay căng ra, nhìn chữ "Game over!" rất lớn hiện ra trên màn hình trò chơi.
Ách, nói không chừng là do nhân vật trong trò chơi quá xấu, cho nên cô mới thua thảm như vậy, cô không chịu thua nói: "Lại một lần nữa, vừa rồi là em không chuẩn bị tốt!"
Đoạn Thích nghiêng người liếc Đường Thi, sự khinh bỉ trong cặp mắt đào hoa kia rõ ràng đến mức làm Đường Thi thiếu chút nữa dậm chân, trấn định nói: "Đợi chút nữa anh thua cũng không cần chống chế.
"
Đoạn Thích không nói lời nào, trên tay chuẩn bị tốt, dùng hành động chứng minh, ai mới là người chống chế.
Đường Thi bất lực nhìn hai từ tiếng anh đơn không ngừng lặp lại xuất hiện trên màn hình, chẳng lẽ, nhược điểm của cô chính là trò chơi sao? Chắc chắn là vậy rồi, có câu nói thế nào, con người không ai là hoàn mỹ, quả thật cô cũng phải có khuyết điểm.
"Còn muốn chơi thêm một lần nữa chứng minh kỹ thuật của em không? Tiểu gia không ngại hầu em chơi.
" Tâm trạng Đoạn Thích rất tốt phun ra những lời này.
Nếu là Trần Nghĩa ở chỗ này, chắc chắn muốn làm ầm ĩ, trọng sắc khinh bạn chẳng qua cũng chỉ như vậy, kỹ thuật Đường Thi kém như vậy mà Đoạn Thích còn có thể có kiên nhẫn chơi với cô, quả là là tình yêu chân thành không thể nghi ngờ.
Bỏ qua thao tác trò chơi trong tay, Đường Thi xua tay: "Không chơi nữa, em thừa nhận kỹ thuật em kém, nhưng người trong trò chơi này quá xấu, đây cũng là một nhân tố quan trọng làm em không cách nào thắng được!" Người vẫn nên có chút mặt mũi, Đường Thi nghĩ nghĩ, cô phải chừa cho mình chút mặt mũi trước mặt Đoạn Thích.
Xấu? Đoạn Thích yên lặng nhìn hình ảnh, hơi không biết nói gì: "Đường Tiểu Thi, em muốn chống chế thì cứ việc nói thẳng, tiểu gia sẽ không giễu cợt em.
"
Đường Thi âm thầm cắn răng, chừa chút mặt mũi đi, thiếu niên.
"Thua em còn sĩ diện làm cái gì?"
Đường Thi: "! "
Đồ độc thân suốt đời!
Chơi trò chơi xong, Đường Thi mới phát hiện, cô bị Đoạn Thích làm lạc hướng, còn chưa nói đến chủ đề chính!
Thế này còn nói về đề tài máy tính thế nào nữa? Bỗng nhiên nhớ tới lúc trước cô từng nhìn thấy sách về máy tính ở thư phòng, bởi vì có Diệp Hoa ở Đoạn gia, nên một ít sách học thuật cũng không thiếu, cách một thời gian, Đoạn gia đều sẽ đổi mới một đống, Diệp Hoa đưa tới cho Đoạn Thích xem.
Nhân tiện, Đường Thi dính phúc khí Đoạn Thích, thường xuyên có thể lật xem những quyển sách này, Đường Thi cũng không khách khí, cầm sách đưa tới trước mặt Đoạn Thích đang dọn máy chơi game: "Anh có cách làm ra một cái máy tính không?"
Lúc này máy tính cồng kềnh, chiếm diện tích cũng lớn, giá cả cũng đắt, muốn cái tốt thì phải có một vạn khối, Đường Thi không định phùng má giả làm người mập, lấy tài lực Đoạn gia, chút tiền này không coi là gì, hơn nữa cô cũng không cần, chỉ là vì cho Đoạn Thích có việc làm thôi, đừng cả ngày làm những việc vớ vẩn không đâu.
Như vậy xem ra, cô có tiềm chất trở thành giáo viên cuộc sống, Đường Thi lạc quan nghĩ.
"Em cần dùng?" Vẻ mặt Đoạn Thích không thay đổi.
Đường Thi đoán Đoạn Thích từng thấy máy tính rồi.
Nhưng lúc này, cô cũng không thể nói thẳng ra là sau này máy tính sẽ trở thành sản phẩm không thể thiếu được, ở kiếp trước của Đường Thi, khoa học kỹ thuật phát triển rất nhanh, sản phẩm điện như di động máy tính trở nên không cần vật dẫn lớn như vậy, chỉ còn lại chip hơi mỏng, nhưng nội dung công dụng lại càng mạnh mẽ hơn, mọi người có thể dùng bất cứ khi nào bất cứ lúc nào.
Hơn nữa dùng những sản phẩm đó chỉ cần một khuôn mặt hoặc là vân tay của người đó, những mật mã gì đó, đều bị đào thải hết, Đường Thi có thể thích ứng với niên đại này nhanh như vậy, vẫn là do cô luôn ru rú ở trong nhà.
Bẻ bẻ ngón tay tính toán, chờ đến lúc cô lại lần nữa nhìn thấy mấy thứ này, thì cũng đã hơn năm mươi tuổi.
Năm 90, internet trong nước còn chưa phát triển như thế, nhưng đó lại là thời kỳ phát triển nhanh chóng của nước ngoài, về sau internet sẽ xâm nhập vào mỗi một ngóc ngách trong sinh hoạt, mà con đường công thương nghiệp về sau của Đoạn Thích chủ yếu chính là internet.
"Cũng không sai lắm, chỉ là rất tò mò.
" Đường Thi lấy cái cớ vạn năng này.
Đoạn Thích: "Ừm, lúc trước trong nhà có một cái, bị tiểu gia hủy rồi.
"
Đường Thi: ".
.
Sau đó thì sao? Không phải trở thành sắt vụn mang đi bán đấy chứ?"
"Đã lắp ráp lại rồi, hiện tại đang ở nhà Trần Nghĩa.
" Đoạn Thích nhìn Đường Thi như nhìn một tên ngốc, sao tiểu gia có thể cho nó thành sắt vụn bán! Tuy rằng máy tính kia ở trong mắt anh cũng không kém sắt vụn bao nhiêu.
Lúc mới bắt đầu, quả thực Đoạn Thích cảm thấy hứng thú với máy tính, nhưng sau khi anh hủy đi lại lắp ráp lại thì để cho Trần Nghĩa cầm đi chơi, Đường Thi mà không nhắc tới việc này thì anh cũng quên mất.
Đường Thi nhìn Đoạn Thích, ánh mắt lấp lánh: "Nếu không bây giờ chúng ta đến nhà Trần Nghĩa xem máy tính đi?" Cô rất muốn nhìn thấy máy tính thời đại này, trước kia không cơ hội, hiện tại có thì muốn nhìn một chút.
Đoạn Thích cúi đầu nhìn Đường Thi, giọng điệu không rõ cảm xúc: "Em xác định?"
Đường Thi muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy trời bên ngoài đã tối đen thì ngượng ngùng nói: "Nếu không, để hôm nào đi?"
Đoạn Thích: "Ừm.
"
Đường Thi mới phát hiện, cô lại có thể chơi trò chơi với Đoạn Thích đến chạng vạng tối!
"Xuống rồi à? Đang định kêu các cháu xuống dưới ăn cơm.
" Bà Đoạn cười ha hả nhìn hai người, lúc nhìn đến cháu trai nhà mình thì cố ý dừng lại trong chốc lát, ánh mắt mang theo hàm ý rồi lại dời tầm mắt đi.
"Bà Đoạn, ăn cơm rồi sao? Chúng cháu thật là đúng giờ.
" Đường Thi đi theo sau bà Đoạn vào nhà ăn.
Vệ Vi cười vẫy tay với Đường Thi, Đường Thi ngồi xuống bên cạnh Vệ Vi, nhìn bụng Vệ Vi: "Thím ba, chắc thím sắp sinh rồi nhỉ? Muốn đến bệnh viện sản trước hay không?"
Đường Thi cho rằng, đến bệnh viện sản tương đối tốt, dù sao cũng không kém mấy ngày nay, lỡ như trên đường xảy ra chuyện