"Đường Đường không cần lo lắng gì hết, ở lại nhà, chờ những người khác về, ông sẽ giới thiệu cho cháu.
"
"Vâng, ông Đoạn.
"
Bà Đoạn cười: "Đường Đường ngồi tàu lửa lâu như vậy, chắc chắn mệt mỏi, bà đưa cháu xem phòng, phòng của cháu và Thích Thích còn có Duệ Duệ đều ở tầng ba.
"
"Bà, cháu đưa em ấy đi, bà cứ ngồi nghỉ.
" Đoạn Thích đứng dậy, khẽ nâng mí mắt, nhìn xuống Đường Thi.
Đường Thi cũng không muốn bà Đoạn vì mình mà chạy lên xuống, nhanh chân chạy gật đầu: "Bà Đoạn, anh Thích đưa cháu đi là được rồi.
"
Đoạn Trường Quân mỉm cười nói: "Mẹ, con cũng đi theo, mẹ cứ yên tâm, A Thích sẽ không dám bắt nạt Đường Đường.
"
"Vậy cũng được, để cho Đường Đường và Thích Thích bồi dưỡng tình cảm.
" Bà Đoạn không phản đối, cười nhìn theo hai tiểu bối.
"Đường Đường, phòng của cháu đối diện với A Thích, mở cửa là có thể nhìn thấy.
" Đoạn Trường Quân nói với cả hai.
Đường Thi bước vào phòng Đoạn gia chuẩn bị cho mình, nhìn tất cả bài trí, cảm giác thật ấm áp, phòng sạch sẽ, ba màu trắng xanh hồng giao thoa đồng điệu, rất hợp phong cách của cô gái nhỏ, cũng rất ưu ái Đường Thi, ánh hoàng hôn hắt vào từ khung cửa sổ, làm tăng thêm sắc ấm cho căn phòng.
"Cám ơn chú Đoạn, cháu rất thích.
"
Có thể thấy được Đoạn gia rất coi trọng cô, trong lòng Đường Thi đã an tâm hơn.
"Đường Đường thích thì tốt, trong nhà không có cháu gái, bà Đoạn cháu vẫn mong có cháu gái nhỏ, vừa đúng lúc cháu đến, hôm nay bà rất vui vẻ đó, nhưng mà chú phải sửa cách xưng hô của cháu, trong nhà còn có chú Tư, sau này Đường Đường hãy giống A Thích gọi chú là chú Ba đi, còn có chú Cả và chú Hai, cứ dựa theo độ tuổi ba cháu mà sắp xếp, cháu đỡ bối rối.
"
"Vâng ạ.
"
"Tốt, Đường Đường, cháu sắp xếp sớm một chút, tranh thủ nghỉ ngơi cho sớm, mấy ngày này ngồi trên tàu, đáy mắt đều đã có quầng thâm, cô gái nhỏ thì nên thoải mái tinh thần.
" Đoạn Trường Quân dặn dò kỹ lưỡng một phen, lại nhìn Đoạn Thích, chậm rãi xuống lầu.
Tầng ba chỉ còn Đường Thi và Đoạn Thích, hai người bốn mắt nhìn nhau mấy giây, Đường Thi cười nói: "Anh Thích, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.
"
"Đừng có gọi tôi như vậy, ông đây khinh! Đồ nịnh hót!" "phanh" một tiếng, cửa phòng đối diện Đường Thi không chút lưu luyến đóng sầm.
Đứng nhìn cánh cửa, sắc mặt Đường Thi khó hiểu: Đồ nịnh hót? Là cô à?
Đường Thi với tâm lý đã thành thục nên không đi so đo cùng với một thiếu niên, cô chỉ tự hỏi một lúc, quyết định theo ý Đoạn Thích, tuy nhiên trước mặt người lớn, vẫn nên gọi một tiếng.
Một đêm ngủ ngon.
Đã ở lại trong thân thể này mấy ngày, Đường Thi sinh hoạt và nghỉ ngơi giống như đời trước, đúng 6h30 mở mắt, phòng vệ sinh khép kín, được lấp đầy Đường Thi.
Rửa mặt xong, Đoạn Thích nhẹ nhàng mở cửa, nhanh chóng bước xuống tầng, ông Đoạn và bà Đoạn đang tiến lên, ngạc nhiên nhìn Đoạn Thích.
Ông hỏi: "Đường Đường, cháu dậy sớm vậy?"
"Có phải không quen chỗ ngủ mới?" bà Đoạn hỏi tiếp.
"Dạ không phải, thói quen thường ngày của cháu chính là 6 rưỡi đã rời giường.
" Vừa sờ sờ vành tai, Đường Thi cười giải thích.
"Cháu có muốn cùng ông ra ngoài vận động rèn luyện thân thể?" nhìn thấy Đoạn Thích một thân trang phục thể thao, ông Đoạn cười hỏi.
"Dạ muốn, cháu cũng đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ.
"
Tuy đời này Đường Thi có được thân thể khỏe mạnh, nhưng cô vẫn không yên tâm hoàn toàn, có lẽ chỉ khi rèn luyện quy luật sinh hoạt và nghỉ ngơi, mới khiến nội tâm cô được bình thản, vậy nên phải luôn kiên trì, bảo vệ tốt cơ thể.
Theo sau hai ông bà Đoạn gia là một cô bé xinh xắn, khiến cho tất cả bạn già nổi lòng hiếu kỳ.
Bạn tốt của ông Đoạn là ông Trần cười hỏi: "Lão Đoạn, ông từ nơi nào có được cô cháu gái vậy?"
Đoạn gia hai đời đều không có con gái, toàn đại viện ai ai cũng biết, trên dưới Đoạn gia mong ngóng cháu gái nhỏ, lại không có được diễm phúc này, bỗng nhiên Đường Thi xuất hiện, khiến mọi người ngạc nhiên, tò mò.
Sờ sờ râu, ông Đoạn đắc ý: "Thế nào? Từ nay về sau Đường Đường chính là cháu gái của Đoạn gia.
"
"Lão Đoạn, không phải ông đoạt từ nhà nào đó chứ?" ông Trần hoài nghi đánh giá, không phải hỏi, ông càng nghĩ càng thấy ông Đoạn nhất định sẽ không làm ra việc này.
Ông Đoạn thở mạnh nói: "Ông đây là ánh mắt gì? Tôi làm được đến vậy sao?" nhìn theo Đường Thi đi cùng bạn gài cách đó không xa, hạ giọng nói: "Ông chỉ cần biết Đường Thi là con cháu Đoạn gia, không cần hỏi nhiều.
"
Ông Trần nghẹn hơi, liền im lặng, nếu để lão Đoạn nói đến mức này, chính là muốn che chở cô bé nhỏ.
Đoạn Thích bên này đang bị bà Đoạn kéo đi, kinh ngạc phát hiện!
Thì ra cô xuyên sách!
Cười ha hả, vẻ mặt Đường Thi trấn an, nhưng đôi mắt lại lén ngắm trộm Tô Tiếu đang vận động, trong lòng không ngừng spam.
Đây là mỹ lệ như bạch lan, cao quý ưu nhã như Athena, mỹ mạo tuyệt sắc, xinh đẹp như thế, chính là người với tuyệt kỹ không ngừng vươn lên, mị lực nội tâm cùng lúc hấp dẫn nam chính và nam phụ, vai chính Tô Tiếu?
Trong lòng Đường Thi có chút run sợ, nhớ ra vừa rồi mình và Tô Tiếu giới thiệu, cô tình nguyện quay ngược thời gian, cũng không muốn biết mình lại xuyên thành nữ phụ độc ác đâu!
Lúc Đường Thi và bà Đoạn tiến lại gần, khi thấy cô gái xinh đẹp đứng trung tâm được nhiều bà lão vây quanh, cũng khá tò mò, khi được bà Đoạn giới thiệu, cô gái cười đến xinh đẹp rạng rỡ: "Xin chào, tôi là Tô Tiếu, Tô Đông Pha Tô, ý nghĩa là luôn luôn tươi cười.
"
Vẻ mặt mỉm cười bắt tay cùng Tô Tiếu, Đường Thi cảm thấy không ổn, đoạn giới thiệu mềm mỏng này, như thế nào lại nghe quen quen?
Nhưng cô không biểu hiện ra mặt, bà Đoạn nói tiếp: "Đường Đường, đây là bà Văn-bà ngoại của Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu sau khai giảng sẽ lên lớp tiếp, cháu có thể hỏi qua tình huống ở trường, đúng rồi, Tiếu Tiếu thích chạy bộ, thật hợp kết bạn.
"
Thật kinh ngạc! Tô Tiếu! Tô Đông Pha Tô, luôn luôn mỉm cười!
Đúng rồi! Thiếu niên anh tuấn hôm qua chính là Đoạn Thích!
Bà văn! Đoạn Thích! Đoạn gia!
Trong truyện, Đoạn Thích và nam chính Cố Lệ diễn vai nam phụ tương xứng, ngồi thật vững vị trí nam thứ thâm tình! Đường Thi thật không thể tưởng tượng, thiếu niên kiêu