Trường Thanh Dương là trường chuyên cấp 3 của thủ đô Bắc Kinh, vang danh khắp vùng, từ con nhà dòng dõi cho đến những gia đình bình thường đều cạnh tranh kịch liệt vì chất lượng dạy học tốt, nhân tài không thiếu, xuất hiện liên tục.
Càng quan trọng hơn là phong cách trường học cởi mở, học sinh và giáo viên đều có thể hòa đồng với nhau, lâu nay nơi này vẫn thường xảy ra một vài chuyện lớn.
Đường Thi nhìn những nét chữ sắc bén "cao trung Thanh Dương" thì nghĩ cô thật sự đã xuyên thư, hi vọng cái chỗ này sẽ không trở thành nơi táng thân của cô, dù sao "Đường Thi" chính là tìm đường chết ở chỗ này.
Một gương mặt non nớt đi tới bên cạnh nhắc nhở Đường Thi đi vào trong.
"Đường Đường à, anh gọi thẳng em là Đường Đường được không, sao anh Đoạn không đi với em.
" Trần Nghĩa nhẹ nhàng nhàng bắt kịp Đường Thi, cười hỏi.
Đường Thi nhớ tới tình huống buổi sáng, một lời khó nói hết, nhưng vẫn lên tiếng: "Anh ấy còn chưa rời giường.
"
Trần Nghĩa cười: "Ha ha ha" rồi tiếp lời: "Sao anh lại quên mất anh Đoạn kiên trì muốn ngủ tới khi tự nhiên tỉnh chứ, để anh đưa em đến phòng học.
"
"Không cần, em nhận ra đường, anh nhanh vào lớp đi.
" Đường Thi cũng không muốn vừa vào học đã rêu rao như vậy, Trần Nghĩa là ai, chính là một người mà tất cả học sinh cao trung Thanh Dương đều biết, đương nhiên cái này chính là do hào quang Đoạn Thích ban tặng.
"Vậy thì tốt, anh đi trước chiếm vị trí tốt cho anh Đoạn, thật sự không cần anh đưa chứ?"
"Không cần không cần, tớ có thể đi.
" Đường Thi khoát khoát tay, đi mau đi mau, anh Trần, nhiều người nhìn như vậy.
Tiễn Trần Nghĩa xong, Đường Thi nhìn vào bản đồ trước đó, tìm được ban hai ở cao nhất, từ trong phòng học truyền ra âm thanh ồn áo náo nhiệt, bước chân Đường Thi chậm dần lại, từ từ đi đến cửa chính, ánh mắt không ngừng tìm kiếm chỗ trống có thể ngồi.
Phần lớn chỗ ngồi đều đã có người ngồi, tìm đúng mục tiêu, Đường Thi đi về phía chỗ ngồi, ở đó có một người đang ngồi là một cô gái đeo kính, tóc ngắn ngang tai, đang ra sức bôi bôi vẽ vẽ, Đường Thi nhẹ nhàng gõ mặt bàn: "Xin chào, tên tớ là Đường Thi, cho hỏi tớ có thể ngồi chỗ này không:"
Vừa mới nói xong, người một vòng nhỏ xung quanh Đường Thi đều ngừng lại, ánh mắt đều nhìn sang bên này, Đường Thi cũng không phát hiện, vẫn nhìn cô gái đang cố gắng gian khổ.
Cô gái kia ngẩng đầu lên, vốn là vẻ mặt tức giận nhưng khi nhìn rõ Đường Thi thì trở mặt trong nháy mắt, dùng thực lực để chứng minh câu "Một giây trở mặt", nở nụ cười xán lạn: "Người đẹp, cậu cứ ngồi ở chỗ này đi, mời ngồi mời ngồi.
"
Một vòng người xung quanh kinh ngạc thiếu chút há hốc mồm, nhưng ánh mắt vẫn không di chuyển mà nhìn động tĩnh phía Đường Thi và cô gái kia.
"Cảm ơn.
"
"Người đẹp, tên tớ là Trịnh Tiểu Hi, cậu tên là gì vậy?" Trịnh Tiểu Hi đem kéo những đồ vật bỏ quá giới hạn ở trên bàn của mình về, sốt ruột hỏi.
"Tớ là Đường Thi.
"
"Đường Thi trong Đường Thi tam bách thủ kia hả?"
*Đường thi tam bách thủ: Một tuyển tập gồm hơn 300 bài thơ Đường do học giả Tôn Thù cùng phu nhân Từ Lan Anh tuyển soạn vào khoảng năm 1763 triều Càn Long thời nhà Thanh.
Đường Thi cười gật đầu.
"Thật sao, tên của cậu thật là hay, rất có ý thơ.
"
Đám người đang dựng thẳng lỗ tai cười ngất Trịnh Tiểu Hi ơi Trịnh Tiểu Hi, trước kia thật sự là chúng tôi nhìn lầm cậu rồi.
"Tớ cũng cảm thấy như vậy.
" Đường Thi chăm chú gật đầu, dòng họ của viện trưởng có thêm chữ thi, thật sự là cái tên không thể tốt hơn.
"Tớ gọi cậu là Đường Đường được không?" Trong mắt Trịnh Tiểu Hi tràn đầy ánh sao lấp lánh.
"Có thể, đường trong đường quả, Đường Đường là nhũ danh của tớ.
"
"Đường đường, cậu cứ gọi tớ là Tiểu Hi đi, về sau chúng ta là bạn tốt.
"
Đường Thi thấy hơi kỳ lạ, hành động của Trịnh Tiểu Hi có chút khác thường, nhưng vẫn gật đầu, cô thật sự thích cô gái hoạt bát sáng sủa này.
Trịnh Tiểu Hi reo một tiếng: "Quá tốt rồi, về sau Trịnh Tiểu Hi tôi sẽ không thiếu người đẹp đến để vẽ tranh, có Đường Đường ở đây, chắc chắn tớ sẽ càng vui vẻ vẽ tranh hơn.
"
Đường Thi: "! "
Vẻ mặt của đám người đều là biểu cảm "Quả là thế" tò mò đánh giá Đường Thi vài lần, phát hiện Đường Thi quả thật rất xinh đẹp, khó trách Trịnh Tiểu Hi bắt bẻ như vậy cũng kích động.
Đang ầm ĩ, một giáo viên nữ trung niên vẻ mặt nghiêm túc đi tới, cả lớp lập tức im lặng, đoan đoan chính chính ngồi xuống chỗ của mình, chờ đợi giáo viên phát biểu.
Vưu Ly rất hài lòng, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn: "Chào mọi người, tôi là Vưu Ly, một năm tiếp theo, tôi sẽ đảm nhiệm chủ nhiệm lớp của các bạn, đồng thời cũng là giáo viên dạy Anh ngữ của các bạn, hi vọng mọi người cùng nhau tiến bộ, cùng nhau trưởng thành, còn có, học tập phải