Cậu bậc người ngồi dậy, cậu chưa chết. Thật sự cậu chưa chết, không thể tin vào mắt mình. Đang chìm trong suy nghĩ thì cậu phát hiện có ánh mắt nhìn mình. Ánh mắt rụt rè hoảng sợ, có chút gì đó không đúng đang nhìn. Cậu nhanh chóng đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn về đối diện phía kia, thì phát hiện.....
\- Công....công tử người không sao chứ ạ. Người cần nô tỳ gọi thái y không.
Cậu khó chịu khi người kia cứ gọi mình là công tử rồi cách ăn mặt cổ quái đó nữa, phiền phức. Cậu chợt nhận ra có gì đó không đúng, đây là đâu, sao cậu lại ở đây, rồi mấy người này là ai. Đầu cậu bỗng nhói lên một cái, cơn đau đó kiến cậu khó chịu, đưa tay lên đánh đánh vào đầu mình mấy cái rồi định thần lại nhìn họ.
Quan sát hai người con gái đang đứng trước mặt mình cách họ ăn mặc, cách họ xưng hô, rồi cái không gian xưa lơ xưa lét này. Cậu đưa tay vuốt mặt mong là mình suy nghĩ sai. Thấy cậu cứ hết vuốt mặt rồi nhìn xung quanh, một trong hai người đứng đó rụt rè bước lên, giọng run run nhưng cố trấn tĩnh hỏi cậu.
\- Công t.....tử...
Chưa kịp kêu xong thì cô gái đó giật mình lùi lại vì họ phát hiện ra con người ngòi trước giường đang tỏa ra một khí tức rất đáng sợ. Đôi mắt hổ phách màu xám tro đó không còn vô hồn như trước thay vào đó là sự lạnh lẽo, u ám đến bất cần đang nhìn họ. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó cũng đủ giết chết họ, không cần đến giết, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm họ không thể thở được rồi.
\- Giờ ta hỏi gì các ngươi trả lời cái đó. Được chứ ?
Cái giọng nói âm độ này là sao, con người ngồi trước mặt họ là ai. Có phải Ngụy công tử họ hay biết không.Trả Ngụy công tử nói chuyện nhẹ nhàng, hay cười lại cho họ đi. Cái cảm giác này đứng đây lát nữa họ chế mất. Tiếng gào lòng họ chắc chẳng ai có thể cứu họ được. Cả hai im lặng chỉ gật đầu không giám nhìn vào con người đó, họ đứng nếp vào nhau như chờ đợi.
\- Các ngươi là ai, đây là đâu và tại sao ta lại ở đây.
\- Công tử đến tên mình cũng không nhớ sao? Hay do người ngã va đập vào đầu nên quên tên mình rồi.
\- Chắc vậy, hiện giờ ta không nhớ gì cả. Tốt nhất hai ngươi nên kể sự thật cho ta biết.
Hai cô gái đứng đó lắng ngước nhìn người trước mặt, công tử của họ không phải bị sao rồi chứ. Lúc trước và bây giờ như hai con người hoàn toàn khác vậy. Dù họ cis thắc mắc đến đâu cũng chỉ là thắc mắc trong lòng, họ không giám nửa lời hé miệng vì đơn giản chỉ vì họ sợ.
\- Công tử, người là Ngụy công tử Ngụy Liên Thành, là con trai út của Ngụy gia. Nô tỳ là Tiểu