- Các ngươi đang làm gì trước phủ ta vậy ?
\- UI MÁ ƠI ! MA.
\- Ma cái đầu các ngươi đó. Rình mò trước phủ ta ý muốn gì ?
\- Ngươi bé bé cái mồm không được à. Lần sau đi phát ra tiếng động giùm tụi này với.
TỐNG LAM có việc bên ngoài nên về phủ khá muộn, nhưng không ngờ lại phát hiện bốn kẻ khả nghi đang núp sau bụi cây không ngừng nhìn về hướng phủ. Nghi ngờ người khác có ý xấu, y vẫn im lặng tiến lại gần xem sao. Ngạc nhiên hơn bốn người khả nghi loi nhoi dưới đất kia lại là bọn người của LIÊN THÀNH. Y khá tò mò nên mới cất giọng hỏi, ai biết được họ phản ứng thái quá vậy đâu.
Bọn LIÊN THÀNH vì mãi chăm chú hướng cửa mà quên đề phòng sau lưng, đến khi TỐNG LAM đến gần, lớn tiếng hỏi thì giật thót tim tưởng ma quỷ phương nào. Nhận ra mình hơi lớn tiếng, LIÊN THÀNH kéo luôn TỐNG LAM ngồi xuống bịt miệng y lại
\- Ta nói cho ngươi biết, ngươi mà nói lớn một tiếng nào nữa ta cắt luôn của ngươi giờ.
\- Đúng, đệ nói chí phải, tụi này mà bị phát hiện nòi giống của ngươi cũng không còn đâu.
\- Hai người nói cắt, là cắt gì vậy ? Hai người chúng muội không hiểu, nói rõ cho nghe với đi.
Đang nói họ quên mất ở đây còn có trẻ em, cả ba nhìn họ cười cười, lắc đầu ý bảo không có gì đâu, muội đừng thắc mắc. LIÊN THÀNH chỉ tay về hướng cửa, nơi có cục trắng trắng đang ngồi vẽ bùa chú gì dưới đất đó.
\- TỐNG LAM, ngươi thấy cái cục đó không, trắng trắng đó. Nó ngồi ở đó lâu rồi, đang chờ vị ca ca đùi gà của nó. Ngươi mau ra đó đi, nhớ đừng nói là tụi này đang ở đây đấy.
\- Không coi chừng.
HÀN PHONG đưa tay làm động tác cắt cắt trước mặt TỐNG LAM. Y không biết nên khóc hay nên cười nữa, tự dưng bị lôi vào. Nhìn về chỗ phủ mình, bây giờ mới để ý đúng là có ai đó đang ngồi trước cửa. Y không nói không rằng đứng dậy, chỉnh lại y phục bước đi như không biết chuyện gì.
Còn đến gần, y còn phát hiện ra cái cục cục trắng trắng kia đang vẽ cái gì dưới đất y nhìn cũng chịu. Miệng thì lại chu chu ra lẩm bẩm, hai bên má lại hồng hồng do rượu tác dụng.
\- Ca ca đùi gà, huynh đi đâu rồi. Sao không chịu mở cửa gặp ta. hic...hic....
\- Này, sau ngươi ngồi đây. Khuya lạnh lắm.
\- Hic...hic...ic... ca ca đùi gà sao giờ huynh mới về... ta chờ huynh lâu lắm rồi.....òa.... hu....hu...
\- Ngươi sau vậy, sao lại khóc.
\- Tất cả tại huynh, hu...hu... không thèm gặp ta...hức...hức....
\- Ta....
Tự nhiên GIA MINH thấy y lại khóc lên như vậy, làm y quýnh cả lên. Trước giờ y sợ nhất là thấy người khác khóc, y đang không biết làm gì thì nhớ ra còn bốn vị khách không mời ngoài kia nữa. Quay sang nhìn họ như cầu cứu, đầu y giờ trống rỗng rồi.
\- Tên này sao ngu vậy, bánh đã đưa lên tận miệng rồi mà éo biết ăn nữa, uổn công ta đem người dâng cho ngươi.
\- Đệ đang nói gì ? Cái gì tận miệng, cái gì dâng.
\- Công tử, ý huynh là sao.
\- Người đừng nói với TIỂU TÂM là người bắt cá bỏ chợ nha....
\- Đại khái gần đúng.
Thấy TỐNG LAM cứ đứng đơ người hết nhìn GIA MINH khóc rồi nhìn về phía họ. LIÊN THÀNH như muốn điên lên luôn rồi. Đến nước này cậu phải ra tay thôi. Ba người kia biết được suy nghĩ của việc đem bánh dâng đến miệng của cậu không khỏi bái phục. Đến huynh đệ mình mà cũng đem cho người khác, tình huynh đệ này chắc bền lâu.
\- Ngươi mau vỗ nó đi, ôm vào người mà vỗ. Ngươi bị ngu hay sao mà đứng đực ra đó, mau làm đi.
\- HẢ ? ÔM VỖ.
\- Đúng.
TỐNG LAM nghe cậu nói xong, không tin vào mắt mình là cậu bảo y làm chuyện đó. Xong lại nhìn con người đang phía dưới, cứ ngồi đó khóc bù lu bù la. Y thở dài, đến khóc sao cũng dễ thương vậy chứ.
\- Này ngươi nín đi, không phải ca ca đùi gà về với ngươi rồi hay sao.
\- Ca ca đùi gà, huynh đừng