- Công tử, người biết hôm nay là ngày gì không ?
\- Không.
\- Ây... PHONG Ca còn huynh.
\- Ta cũng không. Không phải ngày nào cũng như ngày nào sao.
GIA MINH đang đi ngang qua nghe họ nói là chuyện gì đó, hiếu kỳ chạy lại tám thử xem. Ba ngày nay y như bế quan tu luyện trong phòng, không bước ra ngoài nữa bước. Y nghĩ mình thành người tối cổ luôn rồi.
\- Mấy người nói chuyện gì vậy, cho ta nói với.
\- Không bế quan tu luyện nữa sau mà xuống núi nhanh vậy.
\- LIÊN Nhi, một ngày huynh không xỉa ta huynh chịu không được à.
\- Chắc không.
\- Huynh....
Không gặp thì nhớ, gặp thì như chó với mèo, đích thị là hai người này rồi. TIỂU TÂM nhìn hai người khóc dỡ cười dỡ, nói họ con nít lên ba cũng không sai đâu.
\- MINH Ca, huynh biết hôm nay là ngày gì không.
\- Hôm nay à ?
\- Ukm. Ráng nhớ xem là ngày gì đi.
\- Mồng 7 tháng 7 ngày thất tịch thì phải
GIA MINH đưa tay lên sờ sờ cằm, như suy nghĩ rồi nói. Như nhớ ra gì đó, quay sang LIÊN THÀNH cầu khẩn.
\- LIÊN NHI ơi LIÊN NHI, nể tình ba ngày ni ta tu tâm dưỡng tính hôm nay chúng ta trốn thành đi chơi đi. Ngày thất tịch đó.
\- Chứ không ăn chè đậu đỏ à.
\- TIỂU LIÊN à, tuổi mình còn nhỏ chuyện ăn chè đậu đỏ đó nghĩ sau đi. Đi chơi đi không phí đời tuổi trẻ muội nà.
Suy nghĩ một hồi, cả bọn quyết định đến chỗ khi trước trèo tường ra ngoài. Đang đi thì họ gặp ÂU THANH NGUYỆT, tình cờ nghe họ nói muốn đi chơi nên một hai nhất quyết bám lấy LIÊN THÀNH đòi đi cho bằng được.
\- Đầu có vấn đề sao, sao cứ bám theo ta hoài vậy.
\- Huynh cho ta đi với, ta ở đây chán lắm. Không ai chơi với ta cả.
\- Đi gọi hoàng thượng ra chơi với cô. Tụi này đang bận.
\- Đi mà, ta năn nỉ các ngươi á. Trong cung này không ai chơi với ta hết. Mấy người các huynh thu nạp ta đi.
Đây là công chúa một nước sao, bốn người còn lại nhìn hai người kia. Một người thì đứng bất lực, một người thì ngồi hẳn xuống đất, hai tay ôm chân người kia nhất quyết không buông.
LIÊN THÀNH bó tay con với con người này rồi, mặt còn dày hơn GIA MINH nữa. Nhưng tính tình cô lại rất trẻ con, không toan tính hay nham hiểm như mấy ả kia. Miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được. Đang định mở miệng chấp nhận thì bị giọng ai đó nhảy vào miệng ngồi.
\- Các ngươi tụ tập ở đây có ý gì.
\- Làm gì thì liên quan gì đến ngươi.
\- Hoàng thượng, thiếp thấy họ hình như đang bắt nạt THANH NGUYỆT công chúa thì phải.
Chuyện là hắn đi dạo với Lục quý phi, lại thấy góc tường bên này ồn ào nên qua xem thử. Ai ngờ lại là đám người bọn họ. Đã vậy, còn có công chúa THANH NGUYỆT đang ngồi dưới đất ôm chân cậu nữa. Mới nhìn vào ai cũng tưởng bọn họ đang bắt nạt nàng ấy cũng nên.
\- Lục quý phi ăn nói cho cẩn thận, không miệng lại hại thân đấy.
\- Ta nói gì sai sao tên người hầu kia.
\- Hầu cái đầu bùi nhà cô đó. GIA MINH ta mà đi làm người hầu thì cô có nước cạp đất mà ăn.
\- GIA MINH, hết tu tâm dưỡng tính rồi à.
HÀN PHONG giả vờ ngạc nhiên quay sang GIA MINH hỏi. Y khoanh tay trước ngực nhìn ả như muốn đánh nhau luôn rồi.
\- Ba ngày qua ta tu tâm đủ rồi, còn dưỡng tính chắc chưa được.
\- Hoàng thượng, người làm chủ cho thần thiếp.
\- Ngươi tự làm đi. Ta có chuyện muốn nói với hắn rồi.
Thấy ả như muốn ăn vạ lên người HẠO KHIÊM, LIÊN THÀNH kéo tay THANH NGUYỆT đứng lên, nói nhỏ cái gì đó vào tai nàng. Cả hai cười cười rồi nhìn lại hắn xong nhìn ả. Đợi ả nói xong, cả hai đi lại phía hắn, kéo hắn đi ra phía xa. Đưa tay ra phía sau ra dấu ok.
\- Ngươi lôi ta ra đây làm gì. Có gì nói ở đó không được sao.
\- Đương nhiên là không rồi. Chỉ muốn cho ngươi xem kịch hay thôi với lại ta có chuyện muốn hỏi.
\- Hai người nói gì nhanh lên đi. Kịch sắp bắt đầu rồi kìa.
\- Nếu ta đoán không nhầm THANH NGUYỆT là muội muội của ngươi đúng không.
\- Sau huynh biết.
Nhận ra mình lỡ lời, cô im lặng nhìn HẠO KHIÊM.
Hắn nhìn cậu như không tin, đến cái này cậu cũng biết sao. Chuyện hắn với THANH NGUYỆT là muội muội người biết đếm trên đầu ngón tay.
\- Ngươi sau biết chuyện này. Là ai tiết lộ.
\- Đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ nói ngươi biết.
\- Điều kiện gì ?
\- Nhanh vậy sao, không suy nghĩ. Tốt. Đơn giản thôi, ngươi với TỪ HINH, TỐNG LAM cùng tụi này trèo tường trốn cung đi chơi.
Nghe xong cái điều kiện mặt hai người đơ ra rồi đen lại. Họ đường đường là hoàng thượng, công chúa mà lại trèo tường ra ngoài chơi. Cái này họ chưa bao giờ nghĩ ra. Còn