Nam Sủng Sao? Ta Không Cần.

Chương 5


trước sau

- Chuyện này....

\- Sao, đến lời ta hai ngươi cũng không xem ra gì?

\- Nô tỳ không giám.

\- Có gì mà không giám dù gì thì ba tụi này ăn cũng không hết đâu. Nên cứ ngồi xuống ăn cùng cho vui đi.

Gia Minh vừa nói vừa ấn hai người bạn họ ngồi vào bàn ăn, xong rồi vui vẻ ngồi xuống chỗ mình. Mắt sáng lên nhìn đồ ăn như bị bỏ đói lâu rồi, đối với y không có gì tuyệt vời hơn ngoài việc được ăn. Nhất là ăn chùa như thế này.

\- Giới thiệu với hai người đây là Tiểu Tâm, Tiểu Liên . Hai người họ đã theo ta nhiều năm rồi.

\- Chào! Ta là Hàn Phong bạn thân của Liên Thành.

\- Ào a à a inh ạn ủa ên ặt ạnh ó.

Cả bốn người không hẹn mà quay qua cái con người đang cắm cuối vào đống đồ ăn kia. Tay cầm đùi gà tay cầm bánh bao, bộ trong bốn người họ ai giành ăn với y à, nuốt xong rồi nói chết y sao.

\- Một giây, nuốt tất cả.

Chỉ một câu nói đơn giản, dễ nghe của ai kia phát ra mà Gia Minh phải miễn cưỡng ngừng ăn ngước đầu mình về hai người con gái kia bất mãn.

\- Chào ! Ta là Gia Minh, bạn thân của cái thèn ôn dịch này.

Miệng thì nói tay thì chỉ vài mặc cậu, bất quá cũng chính cậu bắt y dừng ăn trong khi món nào cũng ngon, món nào cũng hấp dẫn cả. Nói xong y nhìn cậu rồi nhìn đống đồ ăn trên bàn. Cậu lắc đầu hất tay ý nói cứ tự nhiên.

\- Hai người sao này đừng xưng nô tỳ với tụi ta nữa. Cứ gọi là muội được rồi, không cần phải như vậy.

\- Nhưng.....

\- Không nhưng nhị gì nữa, lệnh ta muội cũng muốn cãi.

\- Nô tỳ .... ..muội không giám nữa.

Nhận được câi trả lời ưng ý, Liên Thành thu lại ánh mắt săn mồi của mình cười với họ.

( Dọa chết Tiểu Tâm, Tiểu Liên nhà ta rồi).

\- Vậy mới ngoan.

Sau khi ăn uống, trời cũng đã trưa cả ba quyết định đi ngủ. Vì ông bà ta thường nói căng da bụng trùm da mắt, quả không sai. Đánh một giấc tới chiều, họ lại quyết định đi dạo xung quanh sẵn tiện đi cho biết.

Đang nói chuyện cười đùa với mọi người, Gia Minh va phải cái gì đó, chưa định hình là mình va phải cái gì thì nghe tiếng hét chói tai của ai kia.

\- A ! Ngươi không có mắt nhìn sao? Va phải Chu phi còn không biết xin lỗi.

Ả nô tỳ kia vừa nói vừa đỡ người có tên là Chu phi đứng dậy. Gia Minh chưa kịp phản ứng thì bị người của ả bắt lấy.

\- Thả người, nếu muốn yên thân.

\- Thì ra là Ngụy công tử, không ngờ Ngụy công tử lại có hứng thú đi dạo như vậy.

\- Có thì sao, không có thì sao? Liên quan

gì đến cô.

\- Ngươi ... Ngươi hôm nay mạnh miệng thật nhỉ. Bình thường không phải im lặng lắm sao, ta cứ tưởng ngươi câm rồi chứ.

\- Công tử nhà tôi sao không đến lượt Chu phi đây lên tiếng.

Nghe Tiểu Tâm nói thế ả tức giận, ra lệnh cho nô tỳ mình dạy cho Tiểu Tâm một bài học.

\- Con khốn ngươi biết ta lại ai không mà giám ăn nói như vậy. Chủ ngươi không dạy được ngươi thì để ta dạy thay, hay để ta dạy lun chủ ngươi biết thế nào mới là chó tốt.

Hàn Phong nhanh tay chụp được cánh tay của nô tỳ ả lại. Đem hai người Tiểu Tâm, Tiểu Liên ra sau mình bảo vệ. Y cười khinh bỉ nhìn ả.

\- Dựa vào ngươi mà muốn dạy người của bọn này. Ảo tưởng à.

\- Đúng vậy, ngươi nghĩ mình là ai. Cũng chỉ là phận thê thiếp mà nghĩ mình là chính phi. Nói không biết dị sao. Mặt thì đánh cả tấn phấn, miệng thì đỏ hơn đít vịt nữa mà bày đặt nói ai. Đã xấu tự nhiên mà nghĩ mình đẹp giả tạo, không bằng một góc của Liên nhi nhà tụi này thì im đi. Đã xấu rồi còn xa? đã xi đa rồi còn giả tạo. Hứ !!!

Cậu đưa ngón tay cái lên ý bảo like cho y. Nghe Gia Minh nói một lèo ai cũng không nhịn cười được nhìn ả. Ả thấy mình bị xỉ nhục tức giận ra lệnh cho bọn họ lên đánh cậu.

\- Các người đứng đó làm gì, đánh tụi đó cho ta. Dám xỉ nhục ta ở nơi đông người như vậy, ta cho các ngươi biết hậu quả.

\- Vậy chỗ không đông người tụi này được quyền xỉ nhục tiếp đúng không.?

Thấy vẻ tức giận đó của ả Gia Minh không bỏ qua mà còn muốn chọc túc ả hơn. Nhìn mặt ả tức giận nó giống như mặt khỉ ăn ớt vậy, tuy biết đem so ả với khỉ thì thấy tội cho con khỉ thật , Nhưng thôi kệ, ai biểu đụng vào Liên nhi của y làm gì.

Nhìn thấy vẻ mặt thả mãn đó của Gia Minh ả càng tức giận hơn nữa quay qua đám người hầu sao lưng mình.

\- Đứng đó làm gì nữa mau lên hết cho ta, ai đánh được nó ta trọng thưởng.

Nghe ả nói vậy Tiểu Tâm, Tiểu Liên nhìn công tử nhà mình lo sợ. Nhưng đổi lại thứ họ nhìn thấy là cậu đang bình thản dựa người vào tảng đá bên cạnh khoanh tay như đang xem chuyện hay. Như chuyện này chả liên quan gì tới cậu vậy, không lo sợ, không cuối gằm mặt, đôi mắt hổ phách nhìn mấy người kia như thách thức. Đúng như những gì công tử họ nói trước đây thì con người đang đứng trước mặt họ là Ngụy Liên Thành hoàn toàn khác.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện