Quan sát tình hình một chút, HÀN PHONG ra lệnh cho A DOANH, A BÂN chỉ huy tiến đánh trực tiếp chặn quân Bắc Quốc.
Y nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, nhìn một lượt thì ánh mắt của y dừng lại trước thân ảnh hỉ phục đỏ đang đứng chết lặng trên kia.
HÀN PHONG ra hiệu cho GIA MINH nhìn lên trên đó, rồi họ nhanh chóng phi ngựa lại gần tường thành hơn.
GIA MINH lao lên trước mở đường tiếp sau thì HÀN PHONG cũng bay lên luôn. Vì từ nhỏ họ đã được luyện tập, nên việc leo trèo hay chém giết đối với họ là bình bình. Trong một thoáng, hai bóng đen đã lên đến trên tường thành. Kiếm trong tay họ vung ra đồng nghĩa với việc tên đó nằm xuống.
Họ khéo léo di chuyển đến chỗ LIÊN THÀNH đang đứng, nhưng cũng phải mất khá nhiều thời gian. Vì số lượng quân lính trên này đông hơn họ nghĩ.
Còn LIÊN THÀNH một thân hỉ phục, người mang đầy xích vẫn đang trời trồng đứng đó nhìn xuống dưới. Nơi có hai thân ảnh một đen một vàng đang lao vào nhau như hai mãnh thú dành xé một miếng mồi. Mà cái miếng mồi đó không ai khác lại chính là cậu.
Đôi lông mày LIÊN THÀNH nhíu lại, hai mắt vẫn mở to hướng xuống dưới. Hiện tại, xung quanh cậu như không tồn tại chỉ là hư ảnh mờ nhạt, cậu không quan tâm xung quanh mình đang hỗn chiến ra sao. Trong mắt cậu bây giờ chỉ còn hai thân ảnh nam nhân đang liều mạng phía dưới, cũng chính là NGÔ THIỄN và HẠO KHIÊM.
\-LIÊN THÀNH, đệ không sao chứ ?
\- Đệ ổn.
LIÊN THÀNH giật mình quay qua bên cạnh, thì ra là HÀN PHONG đã đến đứng bên từ lúc nào cậu cũng không hay biết. HÀN PHONG nhíu mày nhìn cậu rồi cũng nhanh chóng giơ kiếm lên chém đứt đi sợi xích trên người cậu. Y khó hiểu, nhưng cũng không lên tiếng hỏi vì y biết nếu cậu muốn sẽ tự động nói với lại thế trận bây giờ làm gì có thời gian đâu mà tâm sự.
Tiếng xích leng keng rơi xuống nền lạnh, cậu nhếch môi ngay lập tức toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt mình liền thay đổi. GIA MINH đi nhanh lại, quăng lên người cậu một thanh kiếm có vỏ màu đen họa tiết vô cùng đơn giản nhưng không kém phần bắt mắt.
Đây cũng chính là thanh kiếm cậu đã tự thiết kế và nhờ người làm giúp. Cậu vuốt thân kiếm, nhếch miệng rút nó ra một cách dứt khoác. Một ánh sáng lóe lên, đồng nghĩa với việc người nằm xuống là vô số.
Sức lực của cậu hiện giờ đã khôi phục hoàn toàn, cậu cũng nhanh chóng lấy lại trang thái vốn là một sát thủ. Nhanh chóng lao vào cuộc chiến cùng với mọi người.
Dưới này, HẠO KHIÊM và NGÔ THIỄN hai người đã giao chiến sau mấy canh giờ bây giờ đã thấm mệt, trên tráng họ cũng đã xuất hiện một tầng mồi hôi mỏng rồi.
NGÔ THIỄN lấy đà bay lên đạp mạnh về phía HẠO KIÊM, HẠO KIÊM cũng không phải dạng vừa tay nắm thành quyền trực tiếp đấm vào lòng bàn chân của NGÔ THIỄN.
Cả hai sau chiêu thức đó thì phải lui ra sau hai ba bước mới dừng lại hẳn. NGÔ THIỄN tay nắm chặt kiếm, chỉ về phía HẠO KHIÊM.
\- HẠO KHIÊM hôm nay ta nhất định phải lấy mạng ngươi.
\- Ngươi thử xem.
\- Chuyện ngươi đã làm với LIÊN THÀNH ngươi đã bao giờ cảm thấy hối hận chưa ?
\- Đó không phải chuyện của ngươi.
HẠO KHIÊM tức giận khi nghe NGÔ THIỄN chất vấn mình, hắn lại cầm chặt kiếm trong tay một kiếm lao về hướng NGÔ THIỄN.
Cả hai lại lao vào nhau, nhưng lần này thì khác, NGÔ THIỄN đã chiếm được thế thượng phong, thừa thắng đánh lên. HẠO KHIÊM hơn nhăn mặt, vừa đỡ lưỡi kiếm lạnh lùng của NGÔ THIỄN vừa lùi ra sao.
Bên kia thì hai vương gia từ sớm đã chiếm được ưu thế, họ bắt đầu kiểm sát được thế trận của mình. Bỗng TỐNG LAM chém về phía NGÔ DIỆN một lực rất mạnh khiến y phải lui về sau mấy bước, đưa tay kia lên ôm lấy cánh tay mới bị TỐNG LAM đả thương.
\- Chết tiệt, tên khốn.
\- Tam đệ, đệ không sao chứ ?
\- Đệ không sao, nhị huynh chúng ta cùng lên.
\- Được.
Cả hai gật đầu hướng hai người TỪ HINH, TỐNG LAM mà lao đến. Từng chiêu thức của họ vung ra như được tiếp thêm sức mạnh, khiến hai vị tướng phương bắc cũng phải chật vật chống trả.
Hiện tai tình thế hai bên rất hỗn loạn, ba người LIÊN THÀNH giờ vẫn còn ở trên thành. Họ hiện tại đã bị bao vây, cứ đánh giết hết lớp này thì lớp khác lại đến.
GIA MINH cắn môi, tức giận buộc miệng chửi thề một câu.
\- Mẹ kiếp, ở đâu mà đông vậy chứ, tụi mày không biết mệt nhưng tụi tao thì có đó.
\- Giữ sức đi ở đó mà chửi, chúng ta phải tìm đường nhanh xuống phía dưới.
HÀN PHONG đưa tay đánh mạnh vào đầu GIA MINH một cái cảnh cáo y.
\- Huynh mà còn đánh đầu đệ như vậy coi sau này đến người mình thương muôn tìm cũng không được quá.
\- Là vì ngươi ngu thôi.
LIÊN THÀNH chăn ngang vào một câu khiến GIA MINH đứng họng. Y tối sầm mặt, nghiến răng nhìn LIÊN THÀNH mà nói.
\- Ngươi không mở miệng không ai nói ngươi câm đâu LIÊN Nhi.
Đám lính thấy ba người đứng tấu hài thì cũng ngơ ngác, ba người họ có biết mình đang đứng