"Xì ——"
Tô Yên mỉm cười, vươn tay ra xoa đầu thiếu niên đang làm nũng không ngừng cọ cọ vào bả vai cô.
"Giờ cậu đang cáo trạng sao?"
"Hừ!" Hà Nguyên Tịch mím môi, "Chị Tô, chẳng lẽ chị không thấy anh Tạ rất quá đáng sao? Em đã trưởng thành rồi!"
Bản thân anh chỉ tò mò với mấy cảnh diễn này, đặc biệt còn là chị Tô diễn.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì người quay chung cảnh thân mật với cô lại không phải là mình. Hà Nguyên Tịch lập tức có cảm giác xúc động muốn khóc, cậu ôm Tô Yên không buông tay.
Không ngừng khóc lóc lên án, "Em không phải là tội phạm, chị Tô, chị nói coi có phải anh Tạ rất quá đáng không?"
Bước chân Tạ Phỉ chợt dừng lại.
Mắt phượng lạnh lùng của anh híp thành một độ cong đầy nguy hiểm.
Sau đó anh nghe thấy tiếng cười của Tô Yên, cô buồn cười gật đầu, "Đúng vậy, thật quá đáng."
Giọng điệu cô mềm mại mà lười biếng, khiến người ta không khỏi liên tưởng hình ảnh một chú mèo con đang ngủ gật dưới ánh mặt trời.
"Không! Là thật sự rất quá đáng! Cực kỳ, cực kỳ quá đáng!"
Hà Nguyên Tịch siết chặt tay.
Cậu hạ quyết tâm nhất định phải phá hỏng hình tượng tốt đẹp của Tạ Phỉ trong lòng Tô Yên. Hừm, tốt nhất để cậu có cơ hội tiến vào thế chỗ luôn là được.
Hì hì...
Nhưng không nghĩ tới, trong lòng Tô Yên chỉ coi cậu như một đứa trẻ không bao giờ lớn mà thôi.
Chỉ dựa vào điều này thôi cậu cũng đã không còn cơ hội rồi.
Tô Yên bật cười, qua chuyện này thì có thể thấy, Hà Nguyên Tịch thật sự có oán hận rất sâu đối với Tạ Phỉ.
"Ồ? Tôi quá đáng?"
Thân thể Hà Nguyên Tịch cứng đờ.
Lúc này Vương Mẫn cũng đi tới, vừa thấy Hà Nguyên Tịch đứng bên cạnh lắc tay Tô Yên.
Lập tức giống như gà mái che chở con mình, xông lên kéo Hà Nguyên Tịch cách xa ra.
Lời lẽ chỉ trích chính đáng, "Hà Nguyên Tịch, hiểu cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân không?"
Hà Nguyên Tịch oan ức đứng thẳng người.
"Vậy cháu không làm đàn ông nữa, làm phụ nữ là được rồi chứ?"
Chọc cho Vương Sùng tức tới xém chút nữa trợn trắng mắt, đi tới: "Tên hư hỏng nhà cháu, mau cút qua đây!!"
Tô Yên nhịn không được mà bật cười, đôi mắt hơi cong lên, hàm răng trắng sáng, khuôn mặt nhỏ của cô ửng hồng giống như hoàng hôn, hiện ra vẻ phong tình quyến rũ động lòng người.
"Làm phụ nữ cũng không được."
Vương Mẫn trợn trắng mắt, nói thầm phía sau cô.
Giờ tình trạng của Vương Mẫn không khác gì chim sợ cành cong cả, trong mắt chị thì tất cả đàn ông đều chẳng khác gì sóng thần hay thú dữ.
Tốt nhất là ngăn chặn hết tất cả!
A Yên nhà chị giờ cũng khá tốt, không cần những tên đàn ông thúi đó đến dệt hoa trên gấm cho con bé.
Hà Nguyên Tịch vốn rất không tình nguyện, bị Vương Sùng xách lỗ tai nhe
Tạ Phỉ cong môi, tâm tình lập tức thoải mái hơn nhiều.
Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Yên, thấp giọng hỏi, "Buổi tốt cùng đi ăn chứ?"
Tô Yên giật môi, còn chưa kịp trả lời.
Vương Mẫn đã đứng ra quyết định giùm cô, "Không cần đâu anh Tạ, hôm nay đóng phim xong rất mệt, Tô Yên phải quay về khách sạn nghỉ ngơi."
Lời lẽ từ chối một cách chính đáng, căn bản chị đã sớm nghĩ sẵn lý do rồi.
Tạ Phỉ thở dài một tiếng, dịu dàng nói: "Tất cả nhân viên làm việc trong đoàn phim đều sẽ đi, cho nên chị có thể an tâm, tôi sẽ không làm gì Tô Yên."
Nghe được lời nói của anh, Vương Mẫn không khỏi trầm tư, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, còn muốn tiếp tục từ chối.
Một giọng nói thanh thúy nhẹ nhàng vang lên, xuất hiện một cô gái không ngừng nhảy nhót.
"Anh trai! Yên Yên!"
Ba người theo tiếng nói mà nhìn lại.
Tạ Anh lưng đeo cặp sách, đang nhảy chân sáo đi đến. Cô ấy trông gầy đi nhiều, nhưng mà bởi vì tuổi nhỏ cho nên gương mặt mang theo đường nét trẻ con.
Giống như một quả tên lửa đâm sầm vào lồng ngực Tô Yên.