Anh chăm chú nhìn động tác của Tô Yên.
Kỷ Vô Trần có một đôi mắt đào hoa lộ vẻ đa tình, khi chăm chú nhìn kỹ, cũng không nhìn thấy gì trong mắt anh cả. Nó sẽ khiến mình cảm thấy bản thân là người mà anh coi trọng nhất, là cả thế giới của anh.
Nhẹ nhàng mà tình cảm ——
Tô Yên thấy anh cố tình ở lại đây, chính là muốn xem cô xấu hổ.
Cô khẽ nhếch mép, hơi kéo vạt áo lên, lộ ra làn da trắng đến chói mắt.
Kỷ Vô Trần nhướn mày.
Nghĩ rằng giây tiếp theo Tô Yên sẽ cầu xin anh.
Nhưng chỉ thấy cô rút cái gì đó và ném lên đầu anh.
"Hừ——"
Kỷ Vô Trần kêu lên một tiếng, tầm mắt của anh bị ngăn lại.
Tô Yên nhanh chóng mặc váy, rồi chạy lại đứng trước mặt anh.
Kỷ Vô Trần vừa kéo cái thứ đang che mắt mình xuống, ngay giây đầu tiên khi thị giác của anh được khôi phục lại, mắt anh đã tiếp xúc thân mật với cô gái đang phóng to vô hạn trước mặt mình.
Tô Yên cười khúc khích, ngả ngớn mà nắm lấy cằm của Kỷ Vô Trần.
"Mặc dù anh trai không để ý, nhưng mà em lại không muốn phô bày cơ thể của mình cho những người đàn ông khác nhìn thấy ngoại trừ bạn trai của em đâu nha ~"
Kỷ Vô Trần hơi nâng cằm, hai hàng lông mi dài thanh mảnh thoáng rũ xuống.
Đáy mắt một mảnh đen tối.
Đôi môi mỏng đỏ tươi của anh khẽ nhếch lên, giọng điệu nặng nề: "Thật vậy sao?"
Tiếng cười khàn khàn trầm đục, chậm rãi thoát ra khỏi lồng ngực của anh.
Kỷ Vô Trần đột ngột nắm lấy cổ tay mảnh mai của Tô Yên, nhìn thẳng vào cô, như thể có một ngọn lửa không thể giải thích được đang bùng cháy bên trong.
"Hóa ra tôi không chỉ có thể làm anh trai của cô, mà còn có thể làm người đàn ông của cô——"
"Oáp..."
Nghe xong những lời này, Tô Yên ngáp một cái buồn ngủ.
Ngón tay không để ý mà vuốt ve đường viền trên cổ áo anh, đầu ngón tay mát lạnh nhanh chóng lướt tới yết hầu anh.
"Nhưng sợ là anh trai sẽ không đáp ứng được yêu cầu của tôi nha."
Kỷ Vô Trần nhìn theo động tác của cô, đồng tử co rút lại.
Hầu kết lăn lộn, đôi lông mi thanh tú hẹp và dài của anh hơi nhướn lên: "Ồ?"
Tô Yên thấy vậy, nụ cười của cô trở nên ngọt ngào hơn, giống như mật ong trộn với thuốc độc.
Cô chậm rãi mở